Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Nghe Trương Tiểu Kiếm nói vậy, hai người Đường Chính Vĩ và Lý Hồng đều im lặng.
- Được! – Đường Chính Vĩ gật đầu thật mạnh: - Quân tử nhất ngôn!
- Đừng chụp mũ cao thế. – Trương Tiểu Kiếm bĩu môi: - Tôi không phải là quân tử đâu.
Đường Chính Vĩ: “…”
Mày nói chuyện thế nhạt lắm biết không…
- Rồi. – Trương Tiểu Kiếm quay đầu nhìn Đường Văn Đình, cười nói: - Văn Đình, tiếp theo bố em đã giao em cho thầy rồi. Em có nghe lời thầy nói không?
Đường Văn Đình vặn góc áo, nhút nhát nói:
- Dạ… Nghe….
- Nghe là được. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha: - Vậy thì tiếp theo, bước đầu tiên, nghe cho kỹ nhé, chính là đi trốn học với thầy đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +44 đến từ Đường Chính Vĩ!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +38 đến từ Lý Hồng!”
Tổ sư nó! Giáo viên dẫn học sinh đi trốn học kìa!
Đậu má nó chứ rốt cục là chuyện gì vậy?!
Đường Chính Vĩ trợn mắt há mồm nhìn Trương Tiểu Kiếm, lại không ngờ rằng, đột nhiên Đường Văn Đình lại có chút linh hoạt, kinh ngạc nói:
- Thầy… Thật… Sao? Em thật có thể… Chơi thoải mái?
Trương Tiểu Kiếm gật đầu đương nhiên:
- Còn cần phải hỏi sao. Kiếm ca của em nói chuyện đáng tin lắm nhé! Đi thôi! Hôm nay chơi với Kiếm ca của em một ngày, thầy dạy em đi ra ngoài xã hội mở rộng tầm mắt một phen. Đi khắp muôn nơi!
Đường Chính Vĩ nghe vậy không khỏi mê mang ---- Rốt cục là giáo viên chủ nhiệm hay là đại ca giang hồ đây?
Sao nói chuyện đậm mùi giang hồ thế?
Lúc này Trương Tiểu Kiếm cũng phản ứng lại, xin lỗi xin lỗi, thay đổi thân phận nhanh quá nên chạy nhầm phim trường, lập tức ho khan một tiếng, nói nghiêm trang:
- Văn Đình nè, thầy cảm thấy em ấy, bây giờ không cần vội vàng chuyện học tập nữa đâu, càng cần thư giãn giải trí một chút. Đi thôi, hôm nay thầy dẫn em đi lòng vòng trên đường phố. Được chứ?
Đường Văn Đình vẫn còn có chút khẩn trương, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
- Vâng… Vâng…
Cô bé nói xong, Lý Hồng lập tức dẫn cô bé đi thay quần áo. Lúc này Đường Chính Vĩ nhìn Trương Tiểu Kiếm cười khổ:
- Đều trông chờ vào Trương lão sư. Dù thế nào đi nữa thì cũng mong ngài giúp tôi tìm lại Đình Đình nhà tôi trở về.
Hắn nói rồi đứng dậy, cúi người vái chào Trương Tiểu Kiếm thật sâu.
- Ai nha, anh xem anh kìa, nghiêm túc thế làm gì. – Trương Tiểu Kiếm vội vàng đứng dậy: - Nên làm, nên làm. Ngài cứ chờ tin tức của tôi là được.
Đường Văn Đình thay quần áo xong rất nhanh, hai người liền đi xuống lầu.
- Thầy… Thầy ơi, chúng ta đi đâu… vậy? – Đường Văn Đình đi theo sau Trương Tiểu Kiếm. Bây giờ nhìn cô bé mặc một chiếc váy màu hồng đáng yêu, phối hợp với dáng người yếu ớt, sắc da tái nhợt, thoạt nhìn rất giống một người bệnh bị nhốt ở trong phòng, đã lâu chưa từng thấy ánh nắng mặt trời.
- Đi công ty lúc trước của Kiếm ca tham quan. – Trương Tiểu Kiếm cười nói, gọi taxi, dẫn theo Đường Văn Đình đến trung tâm kinh danh Long Đằng quốc tế.
Lại nói đã có rất lâu chưa từng đến đó, dựa theo vòng tròn mà tính, nên đến mình rồi nhỉ?
Đến nơi, hai người vừa xuống xe, Giang Nghi Niên đã chào hỏi từ thật xa:
- Ah yoo, Kiếm ca đến đây.
Sau đó nhìn thấy Đường Văn Đình, nhất thời ánh mắt sáng lên, vội vàng thọc Kim Khải Toàn đứng bên cạnh:
- Đậu má mỹ nữ kìa!
Kim Khải Toàn trực tiếp sập đổ luôn:
- Kiếm ca là tới số đào hoa sao? Tại sao đi đến đâu cũng có mỹ nữ ở bên cạnh vậy?!
Hai người ở đằng kia nói thầm, Trương Tiểu Kiếm đều không biết, cười nói:
- Không có gì, đi làm thầy giáo chơi đùa. Nè, không phải là dẫn theo học sinh đến đây thư giãn sao.
“Điểm số khiếp sợ +5, +6!”
Nhìn Trương Tiểu Kiếm ăn mặc như giáo viên, hai người sửng sờ cả buổi không tỉnh táo lại được.
Trương Tiểu Kiếm vừa mới nói cái gì?
Dẫn theo học sinh đến đây thư giãn á?
Đầu năm nay làm giáo viên thoải mái như thế sao? Còn có thể dẫn theo học sinh bỏ trốn đến đây nhìn nhà?!
Hai người ngây ra một lúc lâu. Lúc này Trương Tiểu Kiếm nhìn xung quanh, hỏi:
- Đúng rồi, Sở Phi đâu?
Nhóm ba người Giang Nghi Niên, Kim Khải Toàn, Sở Phi bình thường cơ bản là xuất hiện cùng nhau, nhưng hôm nay không thấy Sở Phi, nhất định là có gì đó kỳ quái.
- Thằng kia lại đi xun xoe chứ đi đâu. – Giang Nghi Niên bĩu môi: - Hai ngày nay hắn