Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Nói nhảm ít thôi, bắt đầu họp lớp nè! – Trương Tiểu Kiếm cả giận: - Nếu mọi người đều quên, vậy thì tôi sẽ nói với giáo viên bộ môn, dạy lại từ tiết học đầu tiên! Nếu thế mà các em còn không theo kịp, vậy thì chúng ta bắt đầu lại từ chương trình học trung học cơ sở!
Các học sinh: “…”
Má ơi Trương lão sư nổi giận thật là đáng sợ, thật đáng sợ!
- Đều nghe cho kỹ đây! – Lúc này Đường Văn Dương rốt cục nói chuyện: - Nghe thầy giáo nói! Nếu không thì đừng trách tao không khách khí!
Chị đại nữ sinh Phương Dịch Băng không hiểu sao cũng thần kỳ không ngủ, phối hợp nói:
- Đúng, nghe lời thầy nói đi, có gì lát nữa nói tiếp!
Có hai trùm trong lớp lên tiếng, cả đám học sinh lập tức im lặng.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Thật không dễ dàng chút nào, rốt cục xem như tìm được điểm đột phá, đây là sự khởi đầu rất tốt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ê em kia, Tiêu Thần Tâm đúng không? – Trương Tiểu Kiếm chỉ vào Tiêu Thần Tâm: - Có môn nào các em đều không theo kịp? Ngày mai tôi đi tìm giáo viên dạy môn đó. Một môn không kịp thì tìm một môn, không theo được hết thì tìm hết.
- Thầy. – Tiêu Thần Tâm gãi đầu: - Đều không kịp thầy ơi.
Cả đám học sinh đồng thời gật đầu.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bọn mày chơi đánh du kích với tao chứ gì? Không theo kịp thì còn có thể làm gì được đây? Không theo kịp cũng phải học!
- Theo không kịp thì theo không kịp! – Trương Tiểu Kiếm nói: - Có thể theo kịp trung học cơ sở chứ hả?
Trung học cơ sở, bọn gấu con này hình như còn chưa có gấu đến mức này, cho nên gật đầu:
- Cấp 2 thì còn được, chủ yếu là không nghe giảng ở cấp 3 bao nhiêu.
- Oh. – Trương Tiểu Kiếm nói: - Thế thì ngày mai tôi đi tìm giáo viên bộ môn, dạy lại cho các em từ đầu.
Hắn nói đến đây, vỗ bàn thật mạnh:
- Tôi xác định một mục tiêu nhỏ cho mọi người trước. Đợt thi tháng lần này, điểm trung bình của chúng ta ít nhất cũng phải xếp hạng top 5 trở lên. Có nghe thấy không! Top 5!
“Điểm số khiếp sợ +6, +7, +5, +6…”
Cả đám học sinh nghẹn học trân trối ---- Top 5? Đùa bố à có nhầm hay không thế? Bọn này chính là lớp hạng bét đấy! Có thể xếp hạng chín đã là tổ tiên phù hộ rồi nhá, ông còn bảo bọn này vào top 5 á?!
…
“Phù…”
Nghỉ ngơi giữa giờ, Trương Tiểu Kiếm ngồi trên bậc thang ngoài trời hút thuốc, vừa nghĩ vừa phiền lòng.
“Mẹ kiếp, mới có mười sáu ngày, đậu má hệ thống còn yêu cầu phải đứng thứ tám mới được thanh đồng. Xem ra nghề này không thể lấy được mấy cái điểm thuộc tính rồi. Cái đám này hiển nhiên là mù tịt hết cả…”
Hắn đang nghĩ vậy, chợt Đường Văn Dương lại nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm một hòn đá ném ra ngoài, rồi bỗng hừ hừ nhỏ như muỗi, lí nhí nói:
- Cám… Cám ơn.
Trương Tiểu Kiếm nghe thế lập tức vui vẻ.
Hey yooo, thằng nhóc này còn thật là xoắt xuýt, nhìn xem nhìn xem, đỏ mặt kìa…
- Cám ơn cái gì? – Trương Tiểu Kiếm đưa một điếu thuốc cho hắn, nói: - Tôi là giáo viên mà, việc phải làm thôi. Cố vấn tâm lý chính là chuyên nghiệp của tôi đấy.
- Mới… Mới không đâu. – Đường Văn Dương nhận thuốc lá, đốt lên rồi rít vào một hơi, nói: - Tuy rằng miệng thầy rất thối người cũng quá xấu, nhưng tôi phát hiện lòng dạ cũng không xấu lắm…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tổ sư nó chứ, bình thường mày đều khen người khác kiểu này à?
- Nói nhảm ít thôi! – Trương Tiểu Kiếm cả giận: - Tôi chỉ hỏi cậu một việc thôi, thi tháng lần tới, có thể thi cho tốt hay không hả? Có thể hay không?
- Nể mặt Văn Đình… - Đường Văn Dương liếc Trương Tiểu Kiếm, cười nói: - Lần tới tôi sẽ dặn bọn nam sinh làm bài đàng hoàng. Tôi đoán là muốn tăng điểm trung bình mỗi người lên thêm mười điểm cũng không phải là chuyện gì to tát.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nói cách khác, điểm trung bình từ 25 tăng đến 35 điểm? Đây chính là thành tích làm bài đàng hoàng sao?!
- Đùa bố à! – Trương Tiểu Kiếm bị tức cười: - Chênh lệch 10 điểm chỉ khác có mấy câu hỏi trắc nghiệm mà thôi, có cần phải vất vả như thế không hả?
- Hiển nhiên, thầy còn chưa hiểu nhiều về trường học của bọn tôi rồi. – Đường Văn Dương nhìn về phía sân thể dục ở nơi xa, nói: - Thầy đi qua nhà Văn Đình rồi đúng không? Thầy cảm thấy hoàn cảnh gia đình nhà nó thế nào?
Thế còn phải hỏi sao? Đương nhiên là cao sang quý phái rồi. Cho dù bị Văn Đình phá mất hơn nửa, nhưng của cải vẫn nhiều như thường mà…
- Ừm… Tổng tài sản hơn