Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Tống Văn Kiều ngồi trên ghế, đắc chí dào dạt quan sát tất cả các học sinh trong phòng thi.
Vừa bắt đầu kiểm tra, các học sinh còn chưa sốt ruột làm bài, mà đọc đề bài trước, suy nghĩ thật kỹ xem mình đã nắm chắc được những câu hỏi nào trước đã.
Đường Văn Dương nhíu mày nhìn đề bài, vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng nằm lên bàn viết chữ vẽ hình. Viết một lúc, còn thỉnh thoảng nhắm mắt suy tư một lát, biểu cảm nghiêm túc, viết chữ lưu loát, thoạt nhìn đâu còn giống như cậu học sinh cá biệt khi xưa nữa, mà hoàn toàn có thể so sánh với học bá.
Hắn đã sớm là đối tượng bị chú ý trọng điểm. Tống Văn Kiều vẫn theo dõi hắn, thấy động tác của hắn kỳ lạ, lập tức sải bước đi tới:
- He he, gian lận là 0 điểm! Để tôi nhìn xem cái gì bị đè bên dưới bài thi của cậu!
- Thưa thầy! – Đường Văn Dương vốn không ưa gì hắn, nghe vậy không khỏi vô tội nhún vai: - Thầy khẩn trương quá mức rồi đấy. Em chỉ làm bài bình thường mà cũng không được sao?
Tống Văn Kiều lật xem bài thi của Đường Văn Dương trước, sau đó lại nhìn hộc bàn, kiểm tra trên dưới trái phải. Đường Văn Dương không kiên nhẫn nói:
- Thầy làm ảnh hưởng thời gian làm bài của em, em sẽ báo cáo với lãnh đạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chẳng lẽ mình gặp ma sao?”
Tống Văn Kiều trợn mắt, bàn học của Đường Văn Dương bình thường đến mức không thể bình thường được hơn, thậm chí ngay cả giấy nháp cũng chỉ là những công thức tính toán bình thường mà thôi, nhìn kiểu gì cũng không giống như là có vấn đề. Vì thế chỉ có thể hắng giọng:
- Không gian lận là được rồi. Phải thi bằng trình độ chân thật của mình.
Hắn rời khỏi bàn học của Đường Văn Dương, càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm.
Vừa rồi khi lật xem bài thi của Đường Văn Dương, hắn còn cố ý quan sát một chút, cẩn thận nhìn thoáng qua đáp án bên trên.
Tuy rằng đây là bài thi toán học, hắn không hiểu lắm, nhưng nhìn nội dung tính toán trên giấy lại rất giống như là có chuyện như thế, lẩm bẩm trong lòng: “Chẳng lẽ là đề thi bị lộ? Không thể nào chứ! Rõ ràng là đã thực hiện giữ bí mật đề thi cực kỳ cẩn thận rồi, hơn nữa đều đặt đề thi ở chỗ Cao trưởng phòng, chẳng lẽ bọn học sinh kia còn có thể bản lĩnh cao cường đến mức đó sao?”
Hắn đi qua đi lại, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn chằm chằm vào Đường Văn Dương.
Chợt nhìn thấy Đường Văn Dương giãn mày, miệng mỉm cười, bùm bùm bùm bắt đầu viết, nhất thời xông lên:
- Lần này bị tôi bắt quả tang rồi nhé!
- Thưa thầy! – Đường Văn Dương mặt không biểu cảm nhìn hắn: - Nếu thầy lại làm ảnh hưởng tới việc suy nghĩ làm bài của em khiến em thi được kết quả kém, em sẽ báo cáo với lãnh đạo!
Tống Văn Kiều chảy mồ hôi như mưa, vội nói:
- Không có việc gì, không có việc gì. Em cứ viết đi, cứ viết đi, thầy chỉ xem thôi mà, ha ha…
Hít vào một hơi thật sâu, kỳ thật Tống Văn Kiều cũng rất buồn bực.
Hôm nay rốt cục là làm sao vậy? Sao lại kỳ lạ như thế được?
Đường Văn Dương vẫn luôn là học sinh nghịch ngợm gây chuyện hàng đầu trong trường, vậy mà cũng biết làm bài sao?
Trời xanh ơi đất đai hỡi, chẳng lẽ là tao còn đang nằm mơ sao?!
Lúc này hắn không thể lại theo dõi chặt chẽ Đường Văn Dương được nữa, lập tức đổi một mục tiêu khác. Nhân vật nghịch ngợm gây chuyện tiếp theo trong lớp 2/9, Áo Ba Lư!
Áo Ba Lư là tay sai trung thành của Đường Văn Dương, bộ dạng vừa đen vừa gầy, lại có vẻ khá giống người nào đó, cho nên có cái biệt danh như vậy.
Tống Văn Kiều thấy Áo Ba Lư cũng đang cúi đầu làm bài, trong lòng càng cảm thấy không thích hợp, bước lên duỗi tay:
- Lấy ra!
- Lấy ra cái gì? – Áo Ba Lư nhìn hắn như đang nhìn thằng thiểu năng: - Thưa thầy, trên bàn của em ngoại trừ bút thì chỉ có bài thi thôi. Thầy định cướp bài thi của em à? Thế là không được đâu nhé, em sẽ không khuất phục!
Tống Văn Kiều nhấc bài thi của Áo Ba Lư lên, bên dưới trống rỗng, không có gì khác ngoài một tờ giấy nháp.
Vì thế con ngươi quay tròn, cười nói:
- Ai nha, thầy thấy em viết nháp sắp hết rồi đấy mà, em đừng vội, thầy đổi một tờ giấy khác cho em nhé.
Hắn nói rồi đổi một tờ giấy nháp khác của Áo Ba Lư,