Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Tiêu Thần Tâm mặc một bộ váy áo màu hồng nhạt, tươi tắn đứng trước micro, hắng giọng trước rồi nói:
- Mọi người im lặng cái nào, nghe tớ nói đã nhé.
Lúc này, Tiêu Thần Tâm quả thật đẹp như tinh linh trong trần gian. Cô vừa mới 18 tuổi, đang ở trong lứa tuổi thanh xuân tươi đẹp hết sức, nay lại đứng ở đó, không khỏi hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Cả phòng yên tĩnh trong chớp mắt.
Quan Bằng Phi ngơ ngác nhìn cô, lẩm bẩm:
- Tâm Tâm càng ngày càng xinh đẹp…
- Các bạn cùng lớp thân yêu! – Tiêu Thần Tâm mỉm cười nói: - Lần này tất cả học sinh chúng ta đều có thể đến đây chơi, mọi người nói xem, công lao của ai lớn nhất?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má còn cần phải hỏi nữa à?
Nhất định là Trương lão sư Trương Tiểu Kiếm Tesla Trooper rồi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người hãy ra sức ca ngợi tao đê!
Sau đó cả đám đồng thời kêu la:
- Tiêu Thần Tâm!
- Băng tỷ!
- Văn Đình!
- Áo Ba Lư!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má tụi mày cố ý!
Mấy đứa nhỏ cười hi hi ha ha nằm la liệt, Tiêu Thần Tâm đỏ mặt đứng trước micro nói:
- Cám ơn mọi người. Nhưng bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé. Mọi người trả lời lại nào, công lao của ai là lớn nhất dzạ?!
Lúc trước đã đùa giỡn rồi, cho nên lần này mấy đứa nhỏ đều đáp rất đồng thanh, mọi người đều kêu khàn cả giọng ----
- Trương lão sư!
- Trương lão sư!
- Trương lão sư!
Sau những tiếng hét to này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Tiểu Kiếm.
Nói thật, từ khi bọn này tụ tập một chỗ đến nay, thật đúng là lần đầu tiên đồng lòng như vậy đấy.
- Ai nha ai nha…. – Những tiếng hét đồng thanh không khỏi khiến Trương Tiểu Kiếm ngượng ngùng, da mặt dày đến thế rồi mà vẫn không thể tránh khỏi hơi đỏ lên: - Thật lòng không dám nhận, không dám nhận. Đó là việc thầy phải làm mà…
Nhưng trong lòng vẫn thích lắm cơ!
Woa ha ha ha ha ha ha ha! Anh mày thật là không phí công sức dạy bọn gấu con này!
- Mọi người. – Tiêu Thần Tâm nói tiếp: - Nói thật, trước kia thành tích của lớp chúng ta vẫn không tốt, tớ còn bỏ cuộc rồi cơ. Nhưng không ngờ lần này lớp chúng ta lại có thể lấy được hạng nhất! Hạng nhất đó! Tớ nằm mơ cũng không dám mơ tới! Mọi người nói xem, chúng ta nên làm thế nào đây?
“Phần phật!”
Tất cả học sinh trong lớp đột nhiên đều đứng dậy, xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề trước mặt Trương Tiểu Kiếm, rồi đồng thời cúi đầu.
- Cám ơn Trương lão sư!
Trong khoảnh khắc đó, Trương Tiểu Kiếm chợt cảm thấy, thật ra thì mấy đứa nhỏ này rất tốt, tuy rằng xuất thân giàu có, cả đám đều nghịch ngợm phá phách, nhưng ít nhất thì tam quan của bọn họ còn chưa có lạc lối.
- Mọi người nhanh ngồi xuống đi. – Trương Tiểu Kiếm vội vẫy tay gọi mấy đứa nhỏ ngồi xuống: - Mấy đứa làm thế khiến thầy xấu hổ quá. Hôm nay chúng ta chỉ cần vui vẻ chơi bời thôi ha. Làm thế thầy cảm thấy khó xử thế nào ấy…
Thời gian đứng đắn ngắn ngủi trôi qua, cả đám học sinh lại ngồi xuống trêu chọc lẫn nhau. Đường Văn Đình ngồi vào bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, cười nói:
- Cám ơn thầy.
- Khách khí thế làm gì? – Trương Tiểu Kiếm liếc nhìn cô rồi hỏi: - Sao không thi 0 điểm?
- Bây giờ em cũng là một thành phần của lớp mà. – Đường Văn Đình đáp lời rất đương nhiên: - Không thể cản trở được chớ.
Nghe vậy, Trương Tiểu Kiếm hít vào một hơi nhẹ nhàng.
Có câu nói này của Đường Văn Đình, xem ra đứa bé suýt nữa bị tự kỷ lúc trước đã hoàn toàn khôi phục bình thường lại rồi.
- Mọi người im nào! – Tiêu Thần Tâm còn đang đứng trên sân khấu nói: - Tiếp theo, tớ muốn tặng cho Trương lão sư đáng yêu nhất tốt bụng nhất chơi giỏi nhất của chúng ta một bài hát. Mọi người nói xem, bài hát nào mới phù hợp đây?
Thấy Tiêu Thần Tâm muốn ca hát, mọi người lập tức chọn bài ----
- “Mỗi khi đi qua cửa sổ của thầy”!
- “Lớn lên em sẽ trở thành thầy”!
- “Hãy để chúng ta cùng chèo thuyền”!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Sao đột nhiên đi chơi ở hộp đêm mà lại biến thành đại hội cám ơn thế này? Nhầm kịch bản mẹ rồi các cháu ơi!
Tối hôm nay, mọi người không phải là nên ăn uống rồi chơi bời bung lụa