Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Thầy ơi thầy, bọn mình chọn chỗ này đi. – Tiêu Thần Tâm chọn một khu vực phong thủy tốt, xinh đẹp đứng đó: - Chỗ này được lắm á, ít người yên tĩnh, hi hi.
- Tùy em thôi. – Trương Tiểu Kiếm ho khan một tiếng rồi nói: - Nghe cho kỹ nhé. Võ công của thầy rất là cao thâm đó. Em nhất định phải lắng tai nghe cho kỹ, nếu không thì sau này sẽ không có thành tựu gì cả đâu…
Trương Tiểu Kiếm cũng biết không thể hi vọng Tiêu Thần Tâm chịu khổ ngồi trung bình tấn, cho nên tùy ý lựa chọn một vài thứ dễ nhớ để dạy cho Tiêu Thần Tâm nhớ kỹ.
Thái Cực của hắn được mua từ hệ thống, là võ thuật cổ điển Thái Cực quyền hoàn mỹ, cho nên đương nhiên là khác biệt hoàn toàn so với những loại Thái Cực chỉ có tác dụng thưởng thức. Vì thế Trương Tiểu Kiếm dạy, Tiêu Thần Tâm cũng nghe kỹ, hai người thầy nói trò làm, còn rất hòa thuận.
Bên này bọn họ đang dạy học, nhưng ở nơi cách bọn họ không xa, có một cô nương chừng 21 – 22 tuổi cũng đang rèn luyện buổi sáng. Cô nương kia mặc quần áo thể thao màu trắng, giày chạy bộ màu trắng, diện mạo thanh tú cũng có một chút khí thế mạnh mẽ, đôi mắt sáng ngời, thoạt nhìn rất chi là bất phàm.
Cô đang luyện, chính là Thái Cực quyền!
Động tác của cô rất chậm, vẽ một đống vòng tròn liên tục, đồng thời thân thể cũng liên tục di chuyển theo hình vòng tròn.
Cứ luyện như vậy một lúc, cô nương kia đột nhiên dừng bước, hai tay giơ cao lên ngang trán, rồi lại thong thả hạ xuống ngang bụng, thở ra một hơi dài thật nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thu công.
“Phù…”
Sau khi cô nương kia thu công, bắt đầu hứng thú nhìn Trương Tiểu Kiếm dạy Thái Cực cho Tiêu Thần Tâm.
Cô nhìn một lúc, chợt lắc đầu thở dài, rồi lên tiếng:
- Anh gì ơi, anh dạy sai rồi. Luyện Thái Cực không giống như anh luyện đâu.
Ban đầu Trương Tiểu Kiếm còn chưa để ý, nhưng Tiêu Thần Tâm lại nhắc nhở:
- Kiếm ca, hình như là chị kia đang kêu thầy kìa.
- Hả? Ai đấy? – Trương Tiểu Kiếm quay đầu, đã thấy có một thiếu nữ rất là nghiêm túc nhìn mình, không khỏi hiếu kỳ: - Chào cô. Cô gọi tôi có việc gì à?
- Đúng thế. – Cô nương kia bước đến trước mặt Trương Tiểu Kiếm, tự giới thiệu trước: - Tên tôi là Tôn Nhu, là đại đệ tử đứng đầu của Thái Cực Tôn thị. Tư chất của em gái này cực kỳ tốt, nhưng tiếc là vừa rồi anh dạy sai. Tôi cảm thấy không thể để thế được, cho nên mới nhắc nhở một chút.
- Vâng, chào cô chào cô. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu rồi cười nói: - Tên tôi là Trương Tiểu Kiếm. Xem ra cô cũng là cao nhân nhỉ. Giỏi quá giỏi quá!
Rồi hắn suy nghĩ kỹ càng, lắc đầu nói:
- Nhưng tôi không có dạy sai đâu. Có lẽ là trường phái của chúng ta khác nhau. Trường phái của tôi có tên là “Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn Thái Cực Giao Hoan Đại Bi Phú Chi Nhập Môn Thiên”, chiêu thức khác nhau là bình thường mà.
Trương Tiểu Kiếm vừa dứt lời, Tôn Nhu lập tức ngơ ngác…
Thằng này mới nói cái gì?
Gì mà Bát Hoang Lục Hợp Duy Ngã Độc Tôn gì gì gì… Thái Cực còn có trường phái này á?!
- Bậy bạ! – Vẻ mặt Tôn Nhu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: - Thái Cực chú ý là lấy nhu thắng cương! Nhưng anh lại cứ nói con gái nhà người ta dùng sức dùng sức lại dùng sức, hiển nhiên là lạc đề rồi! Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì tới tôi, nhưng tư chất của cô bé này rất tốt, tôi vừa nhìn hình thể của cô bé đã biết là thuộc loại thân thể mềm như nước ấy, tính mềm dẻo cực tốt, đúng là thích hợp luyện Thái Cực. Anh dạy kiểu đó là làm hại học sinh đấy!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Trương Tiểu Kiếm nhìn Tôn Nhu, lại nhìn Tiêu Thần Tâm, rồi gãi đầu ---- Tư chất của Tiêu Thần Tâm thật sự có tốt như lời cô nói sao?
Thân thể mềm như nước á?!
Nói thế, khó mà khẳng định cô nàng có thích hợp với Thái Cực hay không, nhưng giọng ngọt thân mềm dễ đẩy ngã là chắc cmn chắn rồi…
- Yên tâm đi. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Chỉ bằng Thái Cực của tôi á, luyện đến chỗ cao thâm bình thường sẽ khiến cho hai ba trăm người không thể tiếp cận được đâu. Con bé này chỉ cần học được tí là đủ để tự vệ rồi, sẽ không hại nó đâu.
Vừa nghe thấy vậy, Tôn Nhu lại sững sờ!
Mày luyện Thái Cực súng máy hả? Còn dám nói ‘Hai ba trăm người không thể tiếp cận’?
Thế nếu mày