Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Kim Jae Hyun vừa thốt ra lời này, cả đại sảnh diễn võ yên tĩnh trong thoáng chốc.
Có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Không có cách nào khác, thằng này cao chừng 1m9, cơ bắp đầy người, lại đang đứng trong thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp, chỉ cần đứng ở đó đã có uy thế cực lớn. Trong lúc nhất thời, cả phòng diễn võ mà lại không có một người nào dám khiêu chiến hắn!
Nhất là hắn vừa biểu diễn xong, quả thực có thể nói là công phòng đầy đủ, khiến cho mọi người ở đây đều không chắc chắn có thể chiến thắng hắn được.
Thua thì không có gì, nhưng quan trọng là sẽ khiến Thái Cực quyền mất đi uy danh, thế thì to chuyện lắm!
Kim Jae Hyun nhìn khắp phòng, lại hỏi:
- Ai đến tỉ thí với tôi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người ta đã khiêu chiến hai lần rồi, nhất định phải có người ra sân.
Nhưng mà ai ra sân đây?
Bảo ông lão sáu mươi tuổi Tôn Thiên Thành so đấu với hắn sao?
Bảo một cô nương mới nặng 50 kg Tôn Nhu so đấu với hắn?
Hay là các sư thúc sư bá đã dần dần rời khỏi giới võ thuật so đấu với hắn?
Ai cũng không thích hợp.
Trong lúc nhất thời, mọi người lại đột nhiên phát hiện, có nhiều người ở đây như thế, nhưng lại không tìm được một người thích hợp…
Kim Jae Hyun lại hỏi lần nữa:
- Ai đến tỉ thí với tôi?
Khiêu chiến lần thứ ba!
Lúc này, mấy người Hàn Quốc ở đây đều đã cười thành tiếng. Tôn Nhu đành phải đứng dậy, nói:
- Tôi đến so đấu với anh.
Cô nói rồi bước vào giữa sân.
Lần này việc vui to rồi…
Kim Jae Hyun cao hơn cô chừng một cái đầu, cơ bắp đầy người to gấp đôi Tôn Nhu. Một cô gái mềm mại như Tôn Nhu đứng trước mặt hắn, cứ như là một đứa bé vậy…
Nhưng không thì có thể làm sao bây giờ đây? Người ta đã đến đá quán rồi, nếu như bên mình thậm chí còn không có nổi một người ra sân thì càng mất mặt hơn!
Tôn Nhu hít vào một hơi thật sâu. Cô đã bất chấp tất cả rồi. Cùng lắm là nằm trong bệnh viện mấy ngày thôi. Ít nhất đã hết sức rồi, đúng không?
- Chỉ bằng cô? – Kim Jae Hyun khinh thường nhìn Tôn Nhu: - Tôi chấp cô một tay!
- Được! – Tôn Nhu cũng không khách khí, bày ra thế thủ.
Thấy hai người chuẩn bị đánh nhau, cả đại sảnh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp. Ai biết đúng lúc này, có một giọng nữ ngọt ngào truyền vào từ bên ngoài:
- Kiếm ca, thầy nói xem Taekwondo thế nào? Có vẻ như rất lợi hại ấy…
Rồi một giọng nam vang lên:
- Taekwondo á? Cùng lắm là chỉ có thể khoe khoang trên võ đài mà thôi. Rảnh rỗi nhàm chán đá ván gỗ làm màu còn được, nhưng nếu đánh thật thì hoàn toàn không đáng giá nhắc đến.
Giọng nữ nói:
- Oh? Thật sao? Thế Kiếm ca cảm thấy so với thầy thì thế nào?
Giọng nam nói:
- Thầy cảm thấy thầy có thể chấp hắn hai bàn chân một bàn tay…
Nghe hai người bên ngoài nói chuyện, lúc này, người trong đại sảnh đã không thể ngồi yên được nữa…
Kim Jae Hyun vừa mới chấp Tôn Nhu một tay, sau đó đã có người nói có thể chấp Kim Jae Hyun hai chân một tay… Đéo thể chấp nhận được!
- Ai? Ai đang nói chuyện bên ngoài? – Từ khi bước lên sàn đấu cho tới nay, Kim Jae Hyun chưa bao giờ bị người khác khinh thường như vậy, cho nên hắn không thèm quan tâm đến cuộc tỉ thí với Tôn Nhu nữa, nổi giận đùng đùng lao ra đại sảnh diễn võ: - Ai đang nói chuyện? Lấm lấm lét lét! Cút ra cho ta!
Phần phật ---
Hắn vừa xông ra, nhất thời người trong đại sảnh diễn võ cũng đều đi theo. Vừa nhìn ra, chính là cái thằng thuê diễn viên kia đang chém gió với cô nhóc kia kìa…
Cả đám người lại bắt đầu kêu khổ ----
- Đậu má, xong rồi, lần này thì mất hết cả mặt rồi!
- Cái thằng này chém gió ghê quá! Còn chấp người ta hai chân một tay nữa chứ! Nếu bị khiêu chiến luôn thì phải làm sao đây?
- Đúng rồi đấy! Lần này thật sự là bị nhục nhã cả tổ tông rồi!
Các đệ tử bàn tán xôn xao, nhưng hiển nhiên, người ta hoàn toàn không có chú ý tới bên này…
- Tâm Tâm nè, thầy nói cho em nghe nhé. – Trương Tiểu Kiếm đứng ở giữa sân, biểu cảm nghiêm túc, vừa hô hấp thổ nạp vừa nói: - Võ công có giỏi hay không, thì phải xem thử nó dùng để làm gì. Ví dụ như là dùng để đánh nhau. Em nghĩ mà xem, đặc điểm của chiến tranh thời cổ chính là nhiều người. Nhiều đến mức nào? Thầy nêu cái ví dụ nhé, một sân bóng đại khái có thể chứa được năm mươi nghìn người chen chúc trong đó. Một trận chiến tranh quy mô tương đối lớn, đại khái chính là người