Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Đối với những người này mà nói, cho dù Trương Tiểu Kiếm hay Tiêu Thần Tâm nói bọn họ chính là đại gia, tỉ phú các loại, mọi người cũng phải uống rượu ---- Không có cách nào khác. Có trời mới biết hai đứa này nói câu nào là thật câu nào là giả!
Cho nên bất kể bọn họ nói gì, tất cả mọi người đều xem như không phát hiện, đó mới là sự lựa chọn sáng suốt!
Bây giờ, Tô Mai càng nhìn Trương Tiểu Kiếm lại càng không hiểu.
Điểm trâu bò nhất của trò chơi chém gió hay thử thách này chính là, một khi mọi người cho rằng không thể phát hiện câu chém gió đó được, thì sẽ hình thành tiềm thức “hắn đang nói thật”.
Cho nên nếu không có Trương Tiểu Kiếm và Tiêu Thần Tâm, thì mọi người ở đây thật lòng là có thể thể hiện một phen.
Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã muộn rồi…
- Đến lượt tôi đến lượt tôi! – Sở Phi đứng dậy, đầu tiên là liếc nhìn Trương Tiểu Kiếm…
Mẹ kiếp, đại ma vương ngồi ở đây nên nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đau trym quá…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi, bất chấp, mình chém ít thôi! Hắn lập tức hắng giọng:
- Khụ khụ… Tuy rằng hiện nay tôi xem như là đang ở nhà chờ sắp xếp công việc, nhưng hiện tại đã có mấy công ty ngỏ lời với tôi rồi. Dẫu sao thì tôi cũng học quản trị kinh doanh mà. Đến nay đã có mấy công ty khá tốt, mức lương thưởng cũng rất mê người, tiền lương khởi đầu cũng ít nhất được một trăm ngàn.
Câu này cũng không khác câu của Tô Mai là mấy, tất cả mọi người ở đây đều biết năng lực của Sở Phi, cho nên câu này có thể nói là chém gió, nhưng muốn vạch trần cũng không đơn giản. Quách Minh Vũ lập tức giơ ly rượu lên:
- Câu này chém hay! Tôi không thể vạch trần được!
- Tôi cũng vậy tôi cũng vậy!
- Lão Sở giỏi lắm! Sau này cũng là cao tầng công ty rồi?
- Tới tới tới uống rượu uống rượu!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu xanh rau má uống càng nhanh ---- Một thằng đứng dậy là mình phải uống một ly?
Tiếp theo lại càng thú vị hơn…
Bây giờ mọi người cũng không dám chém quá mạnh nay nữa, miễn cho đến lúc đó lại đụng vào nòng súng của Trương Tiểu Kiếm, cho nên không cần phải nói, lúc này muốn vạch trần không đơn giản chút nào ---- Ngay cả Dương Ngọc Phát cũng rút kinh nghiệm, dẫu sao thì chỉ số thông minh của người ta vẫn ở đó nhé…
Vì thế, một người đứng dậy, cả đám phải uống, một người đứng dậy, cả đám lại uống…
Mặt Trương Tiểu Kiếm đã tái mét!
Đậu má lúc trước thì mình phải uống một mình, bây giờ thì mình phải uống theo đội, ý là làm kiểu gì mình cũng phải uống…
- Lại đến lượt tôi? – Trương Tiểu Kiếm đã bất chấp tất cả. Dù sao bây giờ hắn cũng chẳng để ý xem nên chém câu nào cho hợp lí nữa, đứng dậy nói luôn: - Miếng đất ở Hương Sơn kia ấy, mọi người biết chứ? Miếng đất vừa bán đấu giá sáng nay ấy. Số mấy nhỉ? Đúng, là miếng đất xây nhà ở số 118! Là tôi xem phong thủy đấy! Đương nhiên, thế còn chưa là gì đâu, sau này tôi sẽ tới Nhà Trắng nước Mỹ để giảng phong thủy cho đám người nước ngoài!
Quách Minh Vũ: “…”
Sở Phi: “…”
Quần chúng uống rượu không rõ chân tướng: “…”
Đậu má nó đéo còn cách nào chơi nổi nữa!
Mày chém quá trớn kiểu đó mày bảo tụi tao ngó lơ bằng cách nào đây?!
Một miếng đất! Ở Hương Sơn! Dùng để xây nhà số 118! Vụ mua bán mấy tỉ mà mày nói là do mày xem phong thủy sao?!
Thế còn chưa hết, sau này mày còn muốn đi Nhà Trắng nước Mỹ giảng phong thủy cho người nước ngoài?!
Sao mày còn chưa lên trời ở luôn đi?!
- Câu này hơi…. – Quách Minh Vũ vốn nói hơi quá trớn, nhưng lại chợt quẹo một phát: - Chém hay lắm! Ý tưởng kỳ lạ nói có sách mách có chứng! Ai nha tôi không thể vạch trần được, không thể vạch trần được!
Cả đám cũng đồng thời gật đầu phụ họa:
- Đúng đúng đúng, tôi cũng không thể vạch trần được. Phong thủy mà, không phải là ai cũng biết về thứ đó đâu!
- Đúng đấy đúng đấy! Tới tới tới uống rượu thôi!
Cả đám bưng ly rượu lên uống luôn. Trương Tiểu Kiếm và Tiêu Thần Tâm thấy thế, trợn mắt há mồm…
Tiết tháo đâu? Tiết tháo của bọn mày đâu?!
Trương Tiểu Kiếm chém xong rồi tới lượt Tiêu Thần Tâm. Ai biết con nhóc này còn chưa nói gì, tiếng chuông di động lại vang lên.
Thấy em gái xinh đẹp muốn nhận điện thoại, Quách Minh Vũ lập tức “xuỵt” một tiếng:
- Nghỉ ngơi giữa trận nghỉ ngơi giữa trận. Đừng quấy rầy người ta nghe điện thoại.
Mọi người đồng thời gật đầu. Cả phòng lập tức yên tĩnh.
Lại nói, dẫu sao thì cũng đều là sinh viên tài năng, đều biết lễ phép cơ bản, ít nhất mạnh hơn