Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
ĐM ông trời ấy chứ “bốp bốp bốp”!
Giờ chém gió không linh mày lại cho tao một câu bốp bốp bốp là xong à?
Trương Tiểu Kiếm đang buồn bực, mọi người cũng rất nôn nóng ---- Dẫu sao thì đằng trước đã có tam linh xuất hiện rồi, giờ đệ tứ linh Huyền Vũ không xuất hiện, cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó…
Cảm giác này thật giống như là mày tìm được một bộ phim ‘hành động’ “Bảy Người Lùn Hung Tàn Đại Chiến Nữ Yêu Tinh”, cởi quần xong rồi mới phát hiện đó là phim “Anh Em Hồ Lô”…
Muốn lật bàn công nhận không?!
- Sao vậy? Huyền Vũ đâu? Huyền Vũ đâu?!
- Ừ đúng rồi, còn thiếu một Huyền Vũ, không có thì đáng tiếc quá!
- Chẳng lẽ là linh khí nơi này không đủ để phụng dưỡng Huyền Vũ?
- Thế thì phiền to rồi. Xưa nay chỉ nghe thấy tứ linh thánh thú, có ai nghe chỉ có tam linh bao giờ…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mã Vân cũng cảm thấy buồn bực các kiểu. Thiết một linh thì sẽ ảnh hưởng to lắm!
Ngược lại là Mã Hóa Đằng cười nhẹ, rồi vỗ vai Mã Vân:
- Bình tĩnh. Chúng ta sẽ thắng!
Mã Vân: “…”
Trương Tiểu Kiếm chảy mồ hôi, nhưng mà vào thời điểm này thì phải bềnh tễnh, nếu hắn luống cuống thì hao phí hết công sức ban đầu…
Cả đám người nhìn đông nhìn tây, chợt lại có một cơn gió lớn thổi qua, rồi có người chỉ vào đỉnh núi đằng sau, hét lớn:
- Nhìn kìa! Một cái đầu rùa (*) thật bự!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
ĐKM ông trời ấy chứ “đầu rùa”! Lần sau lúc lái xe mày có thể cho người khác thời gian chuẩn bị tâm lý không hả?
(*) Đầu rùa trong Hán Việt là “quy đầu”. Vâng các bác hiểu ý em rồi đấy:)
Nhưng bất kể nói thế nào, lúc mọi người quay đầu lại, quả nhiên thấy trên đỉnh núi, có vô số cát bụi bị thổi bay, ở đó lấy một tảng đá cực lớn làm tâm, hình thành một cái đầu rùa rất lớn!
“U grừ ---!!!”
Huyền Vũ ngửa đầu lên trời thét dài. Đá nham làm đầu, lưng núi làm chân, đỉnh núi làm lưng, một con Huyền Vũ khổng lồ hết cỡ nằm ngang trong cả một dãy núi, tọa trấn vững vàng cả một miếng đất rộng lớn sau lưng!
“Điểm số khiếp sợ +99! +99! +99! +99…”
Đám người thấy thế, trợn mắt ha mồm. Chời má quả thực là vô cmn địch! Có một con Huyền Vũ khổng lồ như thế tọa trấn ở đây, miếng đất này tuyệt đối là vững chắc như đá! Động đất thiên tai các thứ đó là sẽ không bao giờ có vấn đề!
- Hoàn mỹ! – Mã Vân cảm khái: - Có một con Huyền Vũ lớn đến vậy tọa trấn, miếng đất này ổn quá rồi!
Mã Hóa Đằng hài lòng gật đầu:
- Ai nha, không uổng công tôi cố ý chạy tới đây một chuyến, không ngờ lại còn được xem một vở kịch lớn như vậy. Một trăm triệu thật quá đáng giá….
Mã Vân: “…”
Đâu chỉ là đáng giá. Ông có biết sau hôm nay, có bao nhiêu người muốn mua phòng cũng chưa chắc đã mua được không?
Không nói người khác, ông nhìn xem con bé Ninh Thải Vi kia kìa. Bằng cái tính cách như nữ hoàng băng giá của nó mà lúc này cũng thấy nóng mắt là biết…
Nhưng thật đáng tiếc, tay trái tay phải đều không phải là nó. Hừ hừ hừ ha ha ha ha ha ha ha!
Quá đã!
Lúc này, tứ linh thánh thú đã đến đông đủ, miếng đất này xem như đã được khai quang xong rồi. Nhưng đúng lúc mọi người cho rằng sắp kết thúc, chợt lại nghe Trương Tiểu Kiếm hét lớn:
- Đặt bút sinh cẩm tú, cầm đao chấn phong lôi. Oách khuất tuy bách lý, bằng hiên vọng tam đài. Kiếm thuyết: Văn Khúc, xuống!
“Vù ----!”
Gió lớn đầy trời, không khí trong veo, có ánh sáng lộn lẫy trải dài, nhưng cũng có sương mù, dõi mắt nhìn không thể thấy rõ.
Rồi sau đó, trong cơn gió lớn, một đoàn sương tím dần dần thành hình, phát sáng, rồi ở trước mắt bao người, chui vào trong đá Ngũ Thải Bàn Long. Tia sáng lóe lên, sau đó biết mất không thấy.
“Điểm số khiếp sợ +99! +99! +99! +99…”
Văn Khúc! Đó chính là sao Văn Khúc xuống!
Trâu bò, quá trâu bò!
Không nói đến những thứ khác, chỉ bằng cảnh tượng khai quang của miếng đất này, thì nhà ở đây tuyệt đối sẽ bị tranh giành vỡ đầu!
- Tốt, quá tốt! – Mã Vân vỗ tay đầu tiên. Hắn cười ha ha đi lên nói: - Trương đại sư, bản lãnh của ngài thật khiến tôi mở rộng tầm mắt, thần kỳ