Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Quả nhiên, không chỉ mọi người khó hiểu, ngay cả Ninh Thải Vi cũng mơ màng. Cô sửng sốt một lúc rồi hỏi Trương Tiểu Kiếm:
- Tạo sao mà điều kiện thích hợp, nhưng lại không có khả năng sống ở đó?
- Haizz… - Trương Tiểu Kiếm thở dài khe khẽ rồi nói: - Có câu nói là cha mẹ sinh con trời sinh tính. Ngũ hành bát tự của cha ngài Ninh tiên sinh thì không có vấn đề, nhưng vấn đề lại ở chỗ, tính cách của người có ngũ hành bát tự này chính là khó khăn lớn nhất!
Ninh Thải Vi:
- Hả?
- Dựa theo sinh nhật và họ tên… - Trương Tiểu Kiếm nói tiếp: - Ninh thiên sinh là tòa thành may mắn, thông minh khép kín, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, có thể xây dựng tương lai cho mình. Giữ lời hứa, có thành tín, ưa thích nhân từ, là người quyết đoán. Bề ngoài ôn hòa, nội tâm cố chấp. Nói về các mặt thì đều rất tốt. Nhưng vấn đề chính là ở chỗ “rất tốt” này!
Tất cả mọi người đều nghe cẩn thận, chờ Trương Tiểu Kiếm phân tích tính cách của Ninh Hàn Lâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Tiểu Kiếm nói tiếp:
- Ninh tiên sinh thuộc mạng thành lũy, bởi vậy, Ninh Hàn Lâm trời sinh có được đặc chất của thành lũy, nguyện ý hi sinh bản thân mình để bảo vệ người khác. Tính cách dễ thích nghi với môi trường, có thể tiếp nhận người khác, thuộc loại có trí tuệ, nhưng không phải là người khôn lỏi. Cho nên ông ấy mới có thể đạt được thành tựu như ngày nay. Điều này không thể tách rời với mệnh số của ông ấy được.
Chờ Trương Tiểu Kiếm nói xong, tất cả mọi người đều sợ ngây người, bàn tán xì xào:
- Trương đại sư không hổ là đạo hạnh cao siêu đấy! Giỏi quá!
- Đúng đấy! Thế mà cũng có thể tính được, thật không giống bình thường! Tôi có tiếp xúc với Ninh tổng rồi, đúng là một người bình tĩnh hào phóng, rất có trí tuệ!
- Đúng rồi. Tôi cũng gặp ông ấy rồi, không phải là người tầm thường đâu! Nhưng lại càng như thế thì mới càng khó thuyết phục được ông ấy. Nói không chừng nếu không xây được tòa nhà thứ tư, chẳng phải là không thể bán những tòa nhà sau nó sao?
- Ông nói vậy, thật đúng là có khả năng! Thế thì phiền to rồi!
Mọi người xì xào một trận, sau đó yên lặng lại.
- Thành lũy giống như là mặt đất này vậy, yên lặng gồng gánh hết thảy, bởi vậy, tính cách của Ninh tổng khá là hiền hòa, nhưng hơi chất phác. Mặc dù có rất nhiều ý kiến quý báu, nhưng lại không bày tỏ một cách tùy tiện. – Trương Tiểu Kiếm hít vào một hơi thật nhẹ, nói tiếp: - Khả năng phòng ngự của thành lũy là rất mạnh, bởi vậy, tư tưởng đề phòng của Ninh tổng cũng rất mạnh. Người thường muốn bước vào thế giới nội tâm của Ninh tổng, đạt được sự thừa nhận của ông ấy, nhất định là cực kỳ khó. Tuy rằng thành lũy rắn chắc, nhưng lại rất bao dung, bởi vậy chỉ cần là nhân tài vĩ đại, Ninh tổng sẽ nguyện ý nhường cơ hội và vũ đài cho người ấy. Nhưng nội tâm Ninh tổng lại rất cố chấp, không dễ bỏ mặc những quan niệm cố hữu của mình, một loại cố chấp lương thiện.
Hắn nói xong, mỉm cười nhìn Ninh Thải Vi:
- Bây giờ cô đã hiểu tôi nói khó khăn ở chỗ nào rồi chứ?
- Chính xác. – Ninh Thải Vi lắc đầu thật nhẹ: - Nếu như ba tôi không muốn, thì cho dù có nói gì đi chăng nữa cũng sẽ không chịu chuyển tới đây. Đúng là phiền phức.
- Đúng rồi. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu, vẻ mặt rất chi là bí hiểm: - Thành lũy nguy nga vững chãi, nhưng không thích thay đổi hoàn cảnh. Một khi cuộc sống của Ninh tổng xảy ra thay đổi, đối với Ninh tổng mà nói cũng là một loại rèn giũa, chỉ sợ ông ấy sẽ không đồng ý một cách dễ dàng. Nhưng lúc trước tôi cũng đã nói rồi, nơi này là Tứ Linh Phúc Địa. Chỉ cần Ninh tổng nguyện ý sống ở đây, cuộc sống sẽ nâng cao một bước, phú quý dài lâu.
Cuộc sống sẽ nâng cao một bước, phú quý dài lâu!
Nghe vậy, mọi người lập tức hít vào ngụm khí lạnh!
Bây giờ Ninh Hàn Lâm đã là người giàu nhất cả nước rồi, nếu như lại nâng cao thêm một tầng…
Trời ơi! Quả thực khiến người ta tưởng tượng không nổi…
Đương nhiên, đối với Ninh Thải Vi mà nói, tiền chỉ là con số thôi, nhiều hơn hay ít hơn cũng không có gì khác biệt. Nhưng sức khỏe của bố Ninh Hàn Lâm mới là quan trọng nhất.
Cho nên cô lập tức đi đến một góc, lại gọi điện thoại.
Lần này nói chuyện khoảng năm phút. Chờ đến khi cô trở lại, vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu nói:
- Tôi mới nói chuyện với ba tôi xong. Nói kiểu gì ông ấy cũng không chịu đồng ý. Trương đại sư, ngài xem… Có cách nào khác không?
Thật ra thì có câu mà cô chưa nói hết, chính là sức khỏe của cha cô… Mấy năm gần đây, đúng là