Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Lại nói, vấn đề mà Ninh Thải Vi phản ứng, đúng là một vấn đề lớn.
Ninh Hàn Lâm không chịu chuyển nhà thì có lẽ còn dễ giải quyết một chút. Nhưng điểm mâu thuẫn lớn nhất là, bản thân hắn vốn làm nghề bất động sản, ở chỗ khác thì thôi, nhưng cố tình lại là miếng đất này. Nếu như hắn lại tiêu một khoản tiền lớn để mua nhà ở đây thì mặt mũi biết để chỗ nào?
- Đúng là khó nhằn… - Trương Tiểu Kiếm vuốt cằm, rồi quyết đoán cúi đầu ăn cơm: - Thôi ăn cái gì trước đã. Mệt mỏi cả buổi sáng đói bụng rồi. Ninh tiểu thư cô cũng ăn chút gì đó đi.
- Ừm. – Ninh Thải Vi ăn mấy miếng. Có thể thấy được cô cũng không có khẩu vị mấy, chỉ cầm đũa gắp mấy miếng rồi thôi.
Người khác cũng không có nói gì --- Bây giờ xem ra chỉ có Trương Tiểu Kiếm mới giải quyết được việc này. Chẳng lẽ còn để Mã Vân Mã Hóa Đằng đích thân tới cửa bắt cóc người ta bắt người ta mua nhà sao…
- No rồi. – Trương Tiểu Kiếm vươn vai: - Rồi, Ninh tiểu thư, cha ngài đã nói khi nào có thể gặp tôi được chưa?
- Mười giờ sáng mai. – Ninh Thải Vi nói nhẹ nhàng: - Ở văn phòng của ông ấy.
Mười giờ sáng mai? Được đấy.
- OK, quyết định thế nhé. – Trương Tiểu Kiếm lập tức đồng ý: - Đến lúc đó tôi gửi tọa độ cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Anh gửi cho tôi đi, tôi tới đón anh. – Có lẽ là cảm thấy năng lực của đại sư Trương Tiểu Kiếm khá tốt, cho nên Ninh Thải Vi đối xử với hắn khách khí hơn nhiều.
- Được. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha nói: - Thế thì làm phiền cô vậy.
Ai nha, mặt mũi của mình kìa…
Ra ngoài có xe đón xe đưa, không phải Tâm Tâm thì cũng là Ninh Thải Vi, làm người ta ngượng ngùng quá cơ…
Woa ha ha ha ha ha! Sướng quá!
…
Chín giờ rưỡi sáng hôm sau, Trương Tiểu Kiếm đúng giờ gửi tọa độ cho Ninh Thải Vi.
Ninh Thải Vi đến rất nhanh. Mười lăm phút sau, Trương Tiểu Kiếm đã thấy một chiếc McLaren màu đỏ nổ máy trước mặt mình.
“Điểm số khiếp sợ +3, +4, +3, +6…”
Một chuỗi điểm số khiếp sợ quét trên màn hình. Trương Tiểu Kiếm cảm nhận được ánh mắt khiếp sợ của người qua đường xung quanh, đắc ý vuốt tóc ---- Không có cách nào khác, anh mày trâu bò vậy đấy!
- Lên xe. – Cửa kính xe hạ xuống, Ninh Thải Vi đeo kính râm, thản nhiên nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Tôi đi với anh.
- Được dzồi. – Trương Tiểu Kiếm mở cửa xe, người qua đường chung quanh lại quét một vòng điểm số khiếp sợ…
“Điểm số khiếp sợ +3, +4, +3, +6…”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ah, lại nói nếu thân quen với Ninh Thải Vi thì cũng được đấy, đây cũng là một khoản điểm số khiếp sợ thật lớn rồi, nói kiểu gì thì McLaren cũng là một trong những loại xe banh đường phố mà...
Ừm, nói vậy, hẳn là nên khuyến khích Tâm Tâm cũng mua một chiếc?
Hay là mua cái nào tốt hơn nữa?
Thế cũng được đấy, dù sao thì chỉ riêng phong thì thôi, con bé đã kiếm được hai trăm triệu rồi…
Không được không được!
Trương Tiểu Kiếm lắc đầu thật mạnh --- Thế thì anh mày chẳng phải biến thành ăn bám sao?
Không được! Anh phải dựa vào thực lực của mình! Mình mua là được tại sao phải để cho người khác mua chứ?
Ai nha bành trướng quá! Bây giờ tài sản của anh chỉ có hơn hai trăm ngàn, thế mà đã bắt đầu tính đến McLaren rồi…
Ừm, ngày mai mua chiếc Chevrolet lái tạm cái đã!
Sau đó lại học cái bằng lái!
- Anh đang nghĩ gì đấy? – Ninh Thải Vi thấy Trương Tiểu Kiếm cười ngớ ngẩn, tò mò hỏi: - Sao cười kiểu gì mà đáng khinh vậy?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mẹ kiếp, lòng tự trọng của anh mày bị tổn thương nghiêm trọng!
- Không có gì. – Trương Tiểu Kiếm thản nhiên đáp: - Chẳng qua là tính đi học lấy bằng lái thôi. Không thì có siêu xe cũng lái không được.
- Anh còn chưa có bằng lái à? – Ninh Thải Vi vừa lái xe vừa nói: - Tôi tưởng anh đã thi được rồi, chỉ còn chưa mua xe chứ?
"Ngươi còn chưa học giấy phép lái xe?" Ninh Thải Vi biên lái xe biên đạo: "Ta nghĩ đến ngươi đều học xong đâu, chẳng qua