Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Đại sư Hồng Long rất buồn bực.
Cực kỳ buồn bực.
Quả thực buồn bực đến nhà!
Hắn vừa mới nói hai ngày nay gió êm sóng lặng, ai biết ngay sau đó đổng sự Lưu đã bị xe quẹt một phát rồi…
May mà nghe có vẻ là bị quẹt cũng không nghiêm trọng lắm, phỏng chừng cũng chỉ là vết thương nhẹ…
Sau đó Trương Tiểu Kiếm lại bổ sung thêm một câu:
- Ah, đại sư Hồng Long, cho tôi xem cái túi thơm mà anh nói đi. Tôi chợt có chút hứng thú… Ừm, tôi muốn xem thử xem là loại túi thơm nào mà không linh nghiệm vậy…
Đại sư Hồng Long: “…”
Ninh Thải Vi nghe vậy, không nhịn được, bật cười thành tiếng…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Khụ khụ… Trương đại sư, đại sư Hồng Long. – Ninh Thải Vi đứng dậy rồi nói: - Chúng ta xuất phát trước đi. Cha tôi đã chờ ở đại sảnh rồi.
- Ừ, đi thôi. – Trương Tiểu Kiếm phủi mông, cũng đứng dậy.
Mấy ngày nay, hắn ở khách sạn cũng rất vui vẻ.
Cơ bản chẳng cần làm gì cả, chỉ tán gẫu với Tiêu Thần Tâm, sau đó lại chơi một trận Liên Quân Mobile với Tiêu Thần Tâm và Ninh Thải Vi. Chơi xong thì ăn cơm ngủ. Bên trường học hết thảy vẫn ổn định, mỗi ngày ngàn tệ tiền lương còn không cần hắn trông coi…
Cuộc sống hạnh phúc nhàn nhã này… Đúng rồi, còn có menu đa dạng thay đổi liên tục của Ninh Thải Vi…
Đương nhiên, thú vị nhất là xem đại sư Hồng Long vênh váo trước mặt hắn. Xem hắn kiểu cách các loại, sau đó bị đánh mặt…
Ba người lập tức đi ra ngoài, xuống lầu. Chờ đến khi đến đại sảnh tầng trệt, mấy người Ninh Hàn Lâm đã sớm chờ ở đó.
Ra ngoài lên xe, đi thẳng tới bệnh viện đại học khoa y Tô Châu, sau đó Trương Tiểu Kiếm vừa bước vào phòng bệnh lập tức bật cười…
Đằng trước Trần tổng bó bột cánh tay ngồi trên giường bệnh, bên cạnh đổng sự Lưu cũng treo cánh tay…
- Đổng sự, rốt cục là sao vậy? – Ninh Hàn Lâm thở dài bất đắc dĩ: - Sao lại không cẩn thận đến vậy? Bị xe nào quẹt vào?
- Ninh tổng ngài tới rồi. – Vẻ mặt đổng sư Lưu rất buồn bực: - Tôi chỉ là định ra ngoài đi mua chút đồ dùng hằng ngày. Dù sao thì cũng phải thay tất, quần lót các thứ chứ? Chỉ mới ra khách sạn đi tới siêu thị gần đó, ai biết lại có người dừng xe không chú ý, đụng vào tay tôi…
Ninh Hàn Lâm: “…”
Đại sư Hồng Long: “…”
Quần chúng vây xem trợn mắt há mồm: “…”
Được rồi, lại là một người bị liên lụy. Quan trọng nhất là muốn nói lí cũng không có chỗ mà nói ấy chứ…
Người ta chỉ là không chú ý thôi, chứ có phải cố ý đâu, mày còn định làm thế nào nữa?
Mọi người cũng rất bất đắc dĩ…
- Đại sư Hồng Long, hai người. – Ninh Hàn Lâm giơ hai ngón tay trước mặt đại sư Hồng Long.
Đại sư Hồng Long lập tức chảy mồ hôi ướt lưng, nói vội:
- Đừng lo lắng Ninh tổng, đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Lát nữa tôi lại điều chỉnh một chút. May mà mấy ngày nay vẫn làm túi thơm cho mọi người, chỉ cần đeo trên người là có thể an tâm!
- Ừ, được. – Ninh Hàn Lâm gật đầu: - Phát cho mỗi người một cái đi.
- Vâng, ngài yên tâm! – Đại sư Hồng Long lấy một đống túi thơm từ trong túi áo ra, vừa phát vừa nói: - Đây là hương túi tôi đã khai quang rồi, nhất định có thể phù hộ mọi người bình an. Mọi người cứ việc yên tâm! Chỉ cần chờ san bằng kiến trúc trên đảo Sức Sống, sẽ không còn chuyện gì nữa đâu.
Lúc này mọi người đã không còn tin tưởng đại sư Hồng Long như trước nữa. Nhưng không có cách nào khác. Nhất định phải cung cấp cơ hội, nếu không thì sao có thể chứng minh hai người bọn họ ai đúng ai sai được?
Cho nên mọi người đều nhận lấy túi thơm, đeo bên người.
Trương Tiểu Kiếm cũng được một cái. Hắn lật trước lật sau nhìn… Ừm, thơm thì rất thơm, nhưng có dùng được hay không thì khó mà nói…
- Ninh tổng, tôi cho rằng…. – Đại sư Hồng Long chải chuốt câu từ một chút rồi nói: - Hết thảy căn nguyền đều do kiến trúc trên đảo Sức Sống. Nếu muốn loại bỏ vận rủi, thì tôi đệ nghị san bằng kiến trúc trước đã. Sau đó chúng ta phải quy hoạch như thế nào thì không cần vội.
- Được. – Ninh Hàn Lâm gật đầu: - Nếu anh đã nói vậy, chiều nay tôi sẽ gọi một đội thi công tới đây, san bằng luôn đống kiến trúc đó!
Xong!
Vừa nghe vậy, đại sư Hồng Long xem như triệt