Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
- Hai người kia là… - Trương Tiểu Kiếm quan sát hai người kia từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ, rồi kinh ngạc nói: - Cường Đông! Là anh hả Cường Đông?!
Khiến hắn giật mình đến thế không phải ai khác, chính là chủ tịch trung tâm thương mại Kinh Đông Lưu Cường Đông cùng với vợ của hắn, cô bé trà sữa!
Dù sao cũng là Lưu Cường Đông “Không biết vợ mình đẹp” mà! Trương Tiểu Kiếm biết người này nhé! (*)
(*) Xuất xứ từ một câu nói của Lưu Cường Đông: “Tôi mắc chứng mù mặt người, tôi không biết mặt mũi vợ tôi như thế nào.” Còn vợ Lưu Cường Đông là hotgirl cô bé trà sữa Chương Triết Thiên từng rất nổi tiếng ở mình. Các bạn có hứng thú có thể search Google xem.
Chứng mù mặt người là một trong những biểu hiện của hội chứng rối loạn nhận thức khiến người bệnh không thể phân biệt được những hình dạng trên khuôn mặt người khác, nhìn ai cũng thấy giống nhau hoặc là vừa nhìn xong đã quên ngay.
- Là chú Lưu đó à? – Tiêu Thần Tâm cười hì hì: - Còn có chị trà sữa!
Trương Tiểu Kiếm:
- Em quen à?
Tiêu Thần Tâm gật đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Dạ đúng, trước kia từng gặp rồi.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bà mẹ nó chứ quả nhiên là phong cách khác biệt. Mấy người trong bảng phú hào thì mình cơ bản thuộc loại mình biết người ta chứ người ta méo biết mình. Còn Tiêu Thần Tâm thì khác hẳn, con bé ai cũng quen…
- Chú Lưu, chị trà sữa. – Tiêu Thần Tâm vẫy tay chào luôn: - Đã lâu không gặp nha!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mày xác định không gọi nhầm thế hệ sao?
- Là Tâm Tâm à. – Lưu Cường Đông nhìn thấy Tiêu Thần Tâm lập tức cười: - Đã lâu không gặp. Tới ăn cơm hả?
- Dạ vâng. – Tiêu Thần Tâm cười tủm tỉm: - Đến ăn chút cơm với thầy nhà cháu. Các chú cũng tới ăn cơm sao?
- Ừ. – Lưu Cường Đông gật đầu, rồi nhìn về phía Trương Tiểu Kiếm…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +28 đến từ Lưu Cường Đông!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ông không phải đã nói ông mắc chứng mù mặt sao?! Điểm số khiếp sợ của ông là có ý gì?!
- Chào cậu chào cậu. – Lưu Cường Đông vươn tay bắt tay với Trương Tiểu Kiếm một chút: - Thầy giáo của Tâm Tâm à? Tâm Tâm là một đứa bé rất ngoan, sau này xin hãy chăm sóc nó nhiều hơn.
Còn cần ông phải nhắc nữa sao?
- Ây dà đương nhiên đương nhiên. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha nói: - Hai người cũng tới ăn cơm à?
- Đúng rồi. – Cô bé trà sữa kéo tay Tâm Tâm thân thiết: - Tâm Tâm lại đẹp hơn rồi!
- Nhờ ơn chị đó, thường thôi. – Tiêu Thần Tâm nói rồi nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Chẳng qua có một số người không phát hiện!
Lưu Cường Đông: “…”
Cô bé trà sữa: “…”
- Được rồi chúng tôi ăn cơm trước thôi. – Lưu Cường Đông cười ha ha, rồi dẫn theo cô bé trà sữa chọn cái bàn ngồi xuống.
- Thầy ơi bọn mình cũng tìm chỗ khác đi. – Áo Ba Lư nhìn xung quanh. Bàn trong nhà hàng không nhiều lắm, hắn dẫn theo mấy người Trương Tiểu Kiếm ngồi xuống bên cạnh bàn Lưu Cường Đông.
- Thiếu gia. - Mấy người ngồi xong, một nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám bước tới uyển chuyển, giọng nói dịu dàng: - Hôm nay ngài muốn ăn gì?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nhìn thấy chưa nhìn thấy chưa?
Bình thường hỏi người khác thì đầu tiên là hỏi có đặt trước hay không.
Đến đây thì hỏi thẳng là hôm nay muốn ăn gì…
Bọn phú nhị đại này!
- Chị hỏi thầy giáo của tôi ấy. – Áo Ba Lư chỉ vào Trương Tiểu Kiếm: - Hôm nay thầy mới là nhân vật chính, thầy nói ăn gì thì ăn ấy.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +16 đến từ Triệu Manh!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ý gì đấy hả? Chỉ ăn bữa cơm thôi mà cô có cần phải giật mình thế không hả?
- Xin chào quý khách. – Dù sao thì nhân viên phục vụ Triệu Manh cũng được đặc huấn rồi, cho nên mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng mặt ngoài hoàn toàn không thể hiện, quả nhiên là biểu diễn xuất chúng: - Xin hỏi quý khách muốn ăn gì?
- Tôi xem thử xem. – Trương Tiểu Kiếm nhìn Menu.
Dù sao cũng là nhà hàng nhà Áo Ba Lư, không cần khách khí, cầm bút lên tùy ý khoanh hai món ăn, nói:
- Tôi chọn hai cái này đi. Khác thì cô hỏi xem đại thiếu gia nhà cô ấy.
Hắn lựa chọn một là cá cắt lát mỏng cuốn tròn, một món khác là bào ngư hấp cách thủy.
Áo Ba Lư nhận lấy Menu, lại tùy ý lựa chọn mấy món. Nhân viên phục vụ Triệu Manh lập tức đi gọi