Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Triệu Đức Bưu khóc.
Hắn khóc thật ấy.
Yên lặng không nói nước mắt rơi, bên tai vang lên tiếng lục lạc.
Không có cách nào khác, hắn từng thấy quy hoạch kiểu gài bẫy, từng thấy quy hoạch kiểu xã hội đen, từng thấy quy hoạch kiểu lén lút, nhưng mà lần đầu tiên thấy quy hoạch bằng miệng!
Chỉ đi lên lầu lượn một vòng thôi, tòa nhà sập cmn luôn!
Sập!
Tổ sư nó chứ, bây giờ hắn còn đang cảm thấy mình đang nằm mơ ấy!
- Nhà… Nhà của tôi… - Triệu Đức Bưu quỳ trước tòa nhà nay đã biến thành đống đổ nát, gào khóc: - Hai trăm triệu của tôi bay đi rồi! Hai trăm triệu! Hu hu hu… Cứ thế bay rồi…
Hắn thì khóc, còn bọn đàn em của Trương Tiểu Kiếm lại vui sướng quá trời, cổ vũ càng ra sức:
- Kiếm ca văn thành võ đức, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!
- Kiếm ca quả thực vô địch! Chỉ dựa vào chém gió đã chém sập cả tòa nhà luôn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Biết cái gì gọi là ‘Chém gió vô địch – nghiêm túc’ chưa? Đây chính là nhé!
Thậm chí Ngụy Đồng còn cố ý kêu người khác đi mua đạo cụ cổ vũ với cả gậy huỳnh quang ở cửa hàng bên cạnh, mỗi người cầm một cái, sau đó cảnh tượng lại càng vui nhộn hơn.
- Kiếm ca! Băm băm băm!
- Vô địch! Băm băm băm!
- Chém gió! Băm băm băm!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Lập tức đen mặt… Tụi mày làm thế thật sự ổn sao?
Sao thanh âm nhỏ thế? To hơn nữa! Phải to hơn nghe mới sướng!
Khán giả trong phòng live stream cũng cười ngất…
“Chủ phòng giỏi lắm!”
“Chủ phòng tui muốn sinh hầu tử cho anh!”
“Xin chủ phòng hãy dạy kỹ xảo chém gió đặc biệt cho tui!”
Lúc này, Lâm Tử Kiện khiêng một cây dù che nắng cỡ lớn tới đặt xuống đất, rồi cầm một chiếc quạt để quạt gió cho Trương Tiểu Kiếm. Hứa Gia Ấn trợn mắt há mồm nhìn thằng cha mặt mũi ngang ngửa với Mã Vân này, thật lâu sau mới nghẹn được một câu:
- Có phải là mặt mũi như vậy thì đều giỏi chém gió không vậy…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nói chuyện kiểu gì đấy hả? Không đẹp trai bằng ông thì thôi chứ ông làm gì mà đả kích người ta vậy hả?!
- Ây dà, Triệu tiên sinh. – Trương Tiểu Kiếm ngồi vắt chéo chân nói: - Anh xem tiền đền bù ấy…
- Đại sư, Trương đại sư! – Triệu Đức Bưu quả thực là vãi đái ra quần, ôm lấy đùi Trương Tiểu Kiếm, ra sức kêu: - Đại sư xin tha mạng đi đại sư! Bọn tôi không cần nhiều tiền thế nữa! Hai trăm triệu! Hai trăm triệu là được!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Haizz… Sớm biết thế thì mày còn gây chuyện làm gì nữa? Đòi hai trăm triệu sớm hơn thì chẳng phải là tiền đã vào tay rồi không?
Mày nói chứ bây giờ nhà còn chả có, còn đền bù cho mày kiểu gì đây?
- Con số này á… - Trương Tiểu Kiếm lại đứng lên luôn, cười nhìn Hứa Gia Ấn: - Hứa tổng, hôm nay tôi hơi mệt chút. Hay là chúng ta về trước? Cụ thể đền bù bao nhiêu thì chúng ta trở về rồi lại thương lượng xem?
- À được! – Giờ thì nhà sập mịa rồi, Hứa Gia Ấn còn cần gì phải để ý sẽ đền bù bao nhiêu, phải thu xếp xong cho Trương đại sư cái đã rồi tính!
Hắn lập tức đứng dậy, chỉ huy trợ lí:
- Tiểu Lý, cậu lập tức đi thu xếp mọi việc cho Trương đại sư, còn có các bạn bè của Trương đại sư nữa. Nhớ kỹ lời tôi nói, hết thảy đều phải dựa theo quy cách tối cao mà làm! Có thể cao bao nhiêu thì làm bấy nhiêu!
- Vâng. – Trợ lí Tiểu Lý lập tức đi thu xếp. Hứa Gia Ấn mỉm cười:
- Trương đại sư, Shangri-La, phòng tổng thống cấp cao nhất. Lát nữa tôi sẽ sắp đặt tiệc tối, hôm nay chúng ta nhất định phải uống một chút!
- Được thôi. – Trương Tiểu Kiếm bước đi kiểu Connor: - Ta đi thôi!
Trên đường đi, Trương Tiểu Kiếm vừa đi vừa nói:
- Đúng rồi, Hứa tổng, tôi nhớ rõ, trong quy hoạch hình như có nói nếu nhà ở tự sập thì cùng lắm là đền bù theo kiểu mỗi người một căn thôi nhỉ?
- Đúng đúng đúng. – Hứa Gia Ấn cười như cáo già: - Ây dà, nhà đã sập rồi, vấn đề đền bù không cần vội…
Triệu Đức Bưu đứng bên cạnh lại khóc…
Hắn là làm hộ dân không chịu di dời, nhưng vấn đề là mày có trâu bò tới đâu đi nữa thì cũng phải có