- Tôi là anh họ của em ấy, Trương Tiểu Kiếm.
Trương Tiểu Kiếm dựa lưng vào ghế, nhìn người đàn ông trước mắt này, cười ha ha hỏi:
- Nghe em họ tôi nhắc đến chuyện của anh rồi, tôi đã nghĩ đến xem thử xem rốt cục là loại đàn ông nào mà khiến em họ tôi nơm nớp như thế.
Hắn nói rồi đánh giá gã ta từ trên xuống dưới một lượt, rồi nói:
- Tên gì thế?
- Hừ, anh họ thì sao? Anh họ cũng không thể đến gần con gái nhà người ta như vậy được!
Gã kia hừ hừ, cố ý để lộ cái đồng hồ Longines trên tay:
- Tên tôi là Phòng Tuấn Nhã, đừng khách khí.
Trương Tiểu Kiếm: “???”
Excuse me?
Mặt mũi như chú mày còn quái lạ hơn cả anh đây nữa này, chú mày tên là Tuấn Nhã á?
Ừm, mình không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Trước hết phải hỏi cho kỹ cái đã, xem thử xem tên này thế nào đã rồi hẵng nói.
- Phòng Tuấn Nhã đúng không?
Trương Tiểu Kiếm khẽ rùng mình một phát, cố gắng nhịn cảm giác muốn đánh người xuống, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nghe em họ tôi nói hình như anh là nhân viên công vụ đúng không? Bây giờ một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền thế?
- Thường thôi.
Đây chính là điểm đắc ý của Phòng Tuấn Nhã, nói:
- Hiện nay một tháng khoảng hơn sáu ngàn. Chừng qua hai năm nữa có thể tăng lên bảy ngàn. Người anh em, không phải tôi nổ đâu, chỉ bằng công việc của tôi ấy, tôi bảo đảm có thể cho cô ấy có đủ tiền xài cả đời. Đi theo tôi thì nhất định có thể được ăn sung mặc sướng. Nhưng về mặt thu nhập thì tôi cũng có yêu cầu, nhà nữ ít ra cũng phải có lương tháng hai mươi ngàn. Dù sao thì cô ấy làm xí nghiệp, không ổn định mà.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Xem ra mặt tên này không chỉ là hình tam giác mà diện tích còn rất lớn nữa…
Đậu xanh nhà mày chứ, mỗi tháng kiếm được có sáu ngàn mà yêu cầu nhà gái phải thu nhập hai mươi ngàn một tháng. Thế mà mày còn dám nói là bảo đảm người ta có tiền xài cả đời?
Nếu người ta đã vĩ đại thế thì điên hay sao mà tìm loại ăn bám như chú mày?
Nhưng mà lúc này Trương Tiểu Kiếm còn chưa nói gì, Phòng Tuấn Nhã đã tự nói thêm:
- Đã nói đến nước này rồi thì tôi cũng nói yêu cầu bên tôi vậy. Nhà gái nhất định không chỉ phải có nhà có xe mà chờ sau này kết hôn xong rồi tôi phải đón cha mẹ tôi tới, nhất định phải đối xử tốt với cha mẹ tôi. Nếu có con thì tôi hy vọng đó là con trai, con gái thì khó xử lý lắm…
Trương Tiểu Kiếm âm thầm đánh dấu cho hắn:
Mặt bự! Da mặt dày! Yêu cầu cao!
Hơn nữa còn trọng nam khinh nữ!
Quan trọng là nghe tên nói có vẻ là sinh con nhất định phải là con trai, nếu là con gái thì có lẽ sẽ ly hôn?
Má ơi, đây là tìm tổ tông rồi! Có cần bắc cái bàn thờ cúng nó lên hay không đây?
Mẫn Thiến nghe thế suýt nữa chôn đầu vào ngực… Rốt cục thì mình ăn ở kiểu gì mà lại gặp phải loại dị hợm thế này vậy trời…
- Dừng dừng dừng!
Trương Tiểu Kiếm quyết đoán ngắt lời.
- Người anh em, tôi nói thật anh đừng buồn.
Trương Tiểu Kiếm nhìn Phòng Tuấn Nhã, mỉm cười nói:
- Tôi cảm thấy với thu nhập của anh thì chắc có lẽ không thể nào ở chung với em họ tôi được đâu. Dù sao thì mức lương tháng sáu bảy ngàn tệ của anh còn chả đủ cho em họ tôi mua một bộ đồ ấy chứ.
“Hệ thống: Điểm hận giàu + 29 đến từ Phòng Tuấn Nhã!”
- Cô cô cô!
Phòng Tuấn Nhã chỉ vào Mẫn Thiến hét lớn:
- Sao cô có thể hám tiền như thế được hả?
Gã ta hét quá lớn, cả cái Starbucks lập tức yên tĩnh!
Sau đó tất cả mọi người xung quanh đều vểnh tai lên!
Có trò hay nè!
Không nghe thấy người đàn ông kia nói sao? Cô nàng kia hám tiền đấy!
Đi xem mắt gặp phải gái hám tiền! Đây là tình tiết trong phim truyền hình nhá!
Trước kia xem chương trình “Nếu bạn là người duy nhất” chiếu trên ti vi thường xuyên thảo luận vấn đề này, hôm nay rốt cục gặp phải hiện trường rồi!
Nhất định phải nghe cho kỹ!
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Ha ha ha ha, chú em giỏi lắm! Anh chỉ chờ những lời này của mày thôi, không ngờ mày lại hợp tác như thế!
Điểm hận giàu ơi! Điểm hận giàu hỡi!
Bây giờ có nhiều người nghe như vậy, giờ thì tha hồ kiếm điểm hận giàu rồi!
- Người