Hay là… Sờ vào tí thử xem?
Trong lòng có ý định này, thế thì khát khao muốn thực hành không thể nhịn nổi…
- Thử xem thì thử xem!
Ba cô gái nhìn nhau gật đầu, Vân Vân lên trước, khuôn mặt nhỏ nhắn của con nhỏ đỏ bừng, thò ngón tay nhẹ nhàng chọc một phát, sau đó phát biểu cảm tưởng:
- Ê ê, cứng ghê á!
- Tớ xem thử tớ xem thử!
Phương Phương chen tới, lấy điện thoại chạm:
- Được ghê đó nha, mới sáng đã thế rồi, chẳng lẽ là trai tân à?
- Trai tân!
Ba cô gái đồng thời kinh hô:
- Bây giờ còn tồn tại loại động vật quý hiếm này à?
Vân Vân cảm thán:
- Haizzz, to đầu mà vẫn là trai tân, thật là đáng thương quá đi, thế này thì cảm tình thất bại tới mức nào đây…
- Ê các cậu nói xem…
Chu Chỉ Kỳ là hào phóng nhất:
- Cầm cái này có thể lôi thân thể của hắn lên được không?
Vân Vân và Phương Phương cùng suy nghĩ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nói không chừng ấy… Hay là Chu Chu thử xem?
- Hay là thôi đi.
Chu Chỉ Kỳ hắng giọng, sau đó chớp mắt làm bộ nghiêm trang:
- Ây dà tớ đi mua bữa sáng trước cái đã, hôm nay chúng ta còn phải đi thử giọng nữa cơ.
Cô nói rồi đi thay quần áo…
- Khinh bỉ!
Vân Vân và Phương Phương cùng nhau giơ ngón giữa lên:
- Muốn mà không dám làm!
- Vô nghĩa.
Chu Chỉ Kỳ hừ hừ nói:
- Người ta là con gái nhà lành!
Nói cứ như đây không phải là gái nhà lành ấy…
Bên này các cô gái cười hi hi ha ha, bên kia Trương Tiểu Kiếm lại ngủ rất ngon.
Trong mơ cảm thấy như mình đang được một bầy mỹ nữ vây quanh, ái chà sướng quá…
Sau đó hắn mở mắt ra.
Vừa mở mắt đã thấy Vân Vân và Phương Phương đang hiếu kỳ nhìn chăm chú vào lều nhỏ của mình…
- Mình còn đang nằm mơ à?
Trương Tiểu Kiếm lẩm bẩm, quyết đoán xoay người ngủ tiếp:
- Ừm, nhất định là còn đang nằm mơ…
- Rửa nhanh lên.
Hai người Vân Vân đỏ mặt, lập tức đứng dậy chạy về phía nhà vệ sinh:
- Lát nữa đi thử giọng, phải ăn diện tỉ mỉ một chút, ây dà không thì không mặt mũi gặp người khác…
Trương Tiểu Kiếm ngủ một giấc tới tám giờ rưỡi sáng mới tỉnh ngủ.
Hắn mơ màng ngồi dậy, dụi mắt:
- Mấy giờ?
- Hơn tám giờ rồi.
Vân Vân ngồi trước bàn vừa ăn bánh quẩy vừa nói:
- Anh ngủ như lợn chết ấy.
- Tới ăn bữa sáng đi.
Chu Chỉ Kỳ gọi hắn:
- Không có thứ gì đặc biệt cả, chỉ mua đại chút bánh quẩy sữa đậu nành, ăn tạm cho đỡ đói.
Trương Tiểu Kiếm vừa ăn bữa sáng vừa báo danh, vừa báo danh xong lập tức sợ ngây người:
- Đậu xanh, chỉ riêng là số người báo danh ở Thiên Kinh đã là 21.543 người rồi! Đậu xanh đây là núi thây biển máu ấy chứ!
- Hả?
Vừa nghe thấy con số này, ba cô gái lập tức sợ ngây người:
- Nhiều người báo danh thế cơ à? Thế có nói sẽ chọn mấy người không?
- Tôi xem thử.
Trương Tiểu Kiếm nhìn màn hình nói:
- Mười giờ sáng đi đến KTV Đế Hào thử giọng. Thử giọng xong không có vấn đề thì mới có thể tham gia vòng sơ khảo. Chỉ riêng cửa ải này đã chém ít nhất 99% thí sinh dự thi rồi.
Chu Chỉ Kỳ: “…”
Vân Vân: “…”
Phương Phương: “…”
“Điểm số khiếp sợ + 128! + 98! + 86!”
- Khó thế cơ à, thế còn không mau lên!
Chu Chỉ Kỳ sốt ruột nhất, lập tức kéo Trương Tiểu Kiếm đi ra ngoài:
- Bọn mình xuất phát ngay thôi, vừa đi vừa ăn, không thì không còn kịp rồi.
- Ờ…
Trương Tiểu Kiếm cầm lấy đồ đạc:
- Đi, xuất phát.
Giọng Ca Mới Của Thiên Triều là cuộc thi tài năng cực kỳ nổi tiếng trong mấy năm gần đây. Có rất nhiều ca sĩ thành danh chỉ trong một đêm nhờ vào tiết mục này, bởi vậy dẫn tới việc sàng chọn sơ kỳ của tiết mục này cực kỳ nghiêm khắc.
Đầu tiên là thí sinh báo danh đến các địa điểm KTV đã xác định để tham gia thử giọng. Chỉ riêng giai đoạn này đã loại bỏ ít nhất 99% thí sinh dự thi.
Sau đó là vòng sơ khảo, loại bỏ hơn 90%. Còn lại chân chính có thể bước vào vòng loại trực tiếp, tổng cộng cũng không còn lại mấy người… Đợi đến khi có thể phát sóng trên ti vi thì có thể nói là tỷ lệ một phần một vạn.
Lúc nhóm bốn người Trương Tiểu Kiếm đi đến KTV Đế Hào gần đó thì bên ngoài bình thường hẳn là không có mấy người nay đã đỗ đầy xe. Nam nam nữ nữ cao thấp mập ốm, ít nhất hai ba trăm người chen trước cổng KTV… Dù sao thì ngoại trừ thí sinh dự thi, bạn bè người thân đi cùng mới là đa