Một bài “Dạ Khúc Nửa Vầng Trăng” bản tiếng Quảng Đông, Nhậm Hồng Hiên khiến tất cả mọi người trong hội trường đều chấn động!
Bất kể là độ trầm của thanh âm, hay là nắm giữ giai điệu, cùng với tình cảm trong ca khúc, Nhậm Hồng Hiên có thể nói là khiến người ta không thể xoi mói được một tì vết nào cả!
“Bốp bốp bốppp!” “Bốp bốp bốp bốp!!!” “Bốp bốp bốp!!!”
Tất cả mọi người đều tặng cho hắn một tràng vỗ tay cực kỳ nhiệt liệt!
Đây là hắn nên đạt được!
Hắn ca hát có thể nói là trùng kích thẳng vào tâm linh của mọi người, đó là sự rung động chân chính từ trong linh hồn!
- Quá tuyệt vời!
Bốn vị giám khảo ngồi bên dưới đều đứng dậy, giám khảo nam bên trái cảm thán:
- Cả bài hát tôi không thể tìm được dù chỉ là một lỗi nhỏ. Bất kể là đê âm ban đầu, đến bộ phận điệp khúc nối tiếp, có thể nói hoàn hảo! Cho nên tôi cho mười điểm.
Một điểm mười!
Giám khảo thứ hai nói:
- Độ dày của thanh âm cực kỳ tốt, hơn nữa khó được là gần như không nghe thấy tiếng thở. Tôi cũng mười điểm.
Giám khảo thứ ba là một người phụ nữ ba lăm – ba sáu tuổi. Chị hơi mỉm cười nhìn Nhậm Hồng Hiên:
- Chúc mừng em. Năng khiếu của em khiến tôi kinh diễm. Tôi cũng giống họ, mười điểm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giám khảo thứ tư bất đắc dĩ nhún vai, cười nói:
- Bị bọn họ nói hết rồi, tôi thật sự không biết nên nói gì nữa. Mười điểm.
Bốn điểm mười!
Điểm tối đa!
- Cám ơn các huấn luyện viên.
Nhậm Hồng Hiên rất lễ phép khom người chào bốn vị giám khảo, sau đó mỉm cười đi xuống sân khấu.
Hết thảy đều tự nhiên như vậy, tự nhiên đến mức cứ như thể sân khấu này được chuẩn bị dành riêng cho hắn vậy.
Lúc này mọi người chỉ có thể làm ra một hành động duy nhất, ngẩng đầu nhìn.
Sau đó dâng lên vỗ tay nhiệt liệt cho hắn!
Trong khoảnh khắc, tất cả thí sinh dự thi đều áp lực như núi!
- Xong xong, sao bây giờ?
Lúc này Vân Vân thật sự sốt ruột:
- Hắn vừa lên sân khấu đã được điểm tối đa rồi! Vậy phải làm sao bây giờ?! Không ngờ lại gặp phải đối thủ mạnh như vậy! Trương đại sư, Trương đại sư anh nói gì đi chứ!
- Tôi có thể nói gì được đây?
Trương Tiểu Kiếm nhún vai:
- Lúc trước tôi đã nói gã này chính là một thiên tài âm nhạc chân chính, kỹ xảo của hắn có thể nói là không kẽ hở. Ít nhất hiện nay Chu Chỉ Kỳ hoàn toàn không thuộc cùng đẳng cấp với hắn.
- Em trai…
Chu Chỉ Kỳ nhìn Nhậm Hồng Hiên trở về bên cạnh bạn học của hắn, gian nan quay đầu nhìn Trương Tiểu Kiếm nói:
- Đối mặt với hắn, có phải là tôi không có cơ hội không?
- Thật ra thì cũng có.
Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ rồi nói:
- Nếu hắn có chút sai lầm, nhưng cô lại phát huy vượt trội, sau đó lại trải qua đặc huấn thì ước chừng có thể có được… 10% cơ hội!
- Thế không phải là không có phần thắng sao?!
Phương Phương kinh hô:
- Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho hắn phạm sai lầm sao?!
Tiêu Thần Tâm hung tợn giơ nắm đấm nhỏ lên:
- Không bằng em gọi đám Đại Đường đến trao đổi “thân thiết” với hắn? Em nghĩ tụi nó sẽ rất vui vẻ đấy!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Em bạo lực thế ba em biết không?
Chu Chỉ Kỳ lập tức cảm thấy toàn thân không tốt, lẩm bẩm:
- Sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có hắn ở thì mình nhất định không thể lấy hạng nhất được…
- Đừng nghĩ nhiều quá.
Trương Tiểu Kiếm mỉm cười nói:
- Cô đây là điển hình còn chưa học bò đã đòi học chạy. Nếu cứ có suy nghĩ như vậy thì cô sẽ té chết. Cô cũng không nghĩ mà xem người ta làm gì, học viện âm nhạc Thiên Kinh, ca hát chuyên nghiệp. Còn cô? Tính kiểu gì thì lúc trước cũng chỉ là thí sinh KTV thôi, mấy ngày nay mới bắt đầu tiếp xúc đến âm nhạc nghiêm túc. Cô còn muốn bay lên trời sao?
- Tôi…
Chu Chỉ Kỳ thật sự hận không thể bóp chết thằng này, nhưng ngẫm lại cũng đúng, bà mày