Nói thật, đại đại bằng lòng gặp Trương Tiểu Kiếm kỳ thật cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Ông chỉ nghĩ là có thể thêm chút lực lượng thì tốt hơn là không có.
Nhưng giờ Trương Tiểu Kiếm thể hiện ra thực lực chân chính bằng một chiêu này khiến ông xúc động!
Có thể tùy ý thay đổi đồ vật! Nếu có thể vận dụng năng lực này hợp lý thì có thể sinh ra tác dụng hoặc là lớn hoặc là nhỏ!
- Được, ha ha, cậu trai trẻ, có chút bản lãnh đấy!
Đại đại thân thiết vỗ vai Trương Tiểu Kiếm, sau đó kéo hắn ngồi xuống nói:
- Có thể nói đây là tin tức tốt duy nhất trong khoảng thời gian này. Tên cậu là Trương Tiểu Kiếm đúng không? Tiểu Kiếm à, năng lực của cậu cao nhất có thể đạt tới mức nào?
- Trước mắt chỉ có thể đạt tới không gian hình cầu đường kính một mét.
Trước mặt đại đại, Trương Tiểu Kiếm hoàn toàn không tất yếu giấu diếm, nói thẳng:
- Nhưng còn có thể thăng cấp.
- Ừm…
Đại đại sờ cằm rồi hỏi:
- Thăng cấp bằng cách nào? Cao nhất có thể đạt tới mức nào?
- Bán cái này là được.
Trương Tiểu Kiếm trực tiếp lấy ra một tấm bùa may mắn, cười ha ha nhìn đại đại:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bùa may mắn, may mắn cộng năm, đại đại có muốn tới một cái không?
Đại đại nhận lấy bùa hộ mệnh quan sát kỹ, cười nói:
- Tôi lấy ba cái đi. Phu nhân một cái, con tôi một cái. Thứ tốt như vậy mà không mang cho họ thì thật không tốt chút nào.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ăn ngụm thức ăn cho chó này quả thực trở tay không kịp luôn…
- Rồi, nói trước xem cần bán bao nhiêu?
Đại đại lại nhận lấy hai tấm bùa may mắn Trương Tiểu Kiếm đưa tới, sau đó cực kỳ quý trọng cất vào trong túi áo.
- Ừm… Số lượng rất lớn.
Trương Tiểu Kiếm nói:
- Càng nhiều càng tốt, tổng số lượng ước chừng gần 2 tỷ. Nhưng tạm thời không cần vội vàng thế đâu, giá thì là 18 tệ một tấm.
Sau đó nhìn đại đại, lại bổ sung một câu:
- Đúng rồi… Đại đại ba tấm của ngài cũng phải lấy tiền…
Đại đại: “…”
Đúng là lần đầu ông thấy người đòi tiền ông đấy…
- Ha ha, nhóc nhà cậu, xem ra thứ này không đơn giản đâu nhỉ.
Đại đại trực tiếp gọi ra ngoài cửa:
- Tiểu Lý, vào đây chút.
Cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, người đàn ông trung niên dẫn Trương Tiểu Kiếm đến đây thấp giọng nói:
- Thủ trưởng.
- Lấy 100 tệ cho Tiểu Kiếm.
Thủ trưởng trực tiếp dặn dò, sau đó bảo Trương Tiểu Kiếm cũng lấy cho hắn một tấm bùa may mắn, nói:
- Thông báo xuống dưới, mỗi một thành viên cốt cán của tổ chức đều có thể lấy một cái. Tạm thời trước đừng lộ ra ngoài để dân chúng khỏi nghi ngờ. Đi thôi.
- Vâng.
Thế là Tiểu Lý đi ra ngoài.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Quả nhiên là dựa lưng vào quốc gia dễ làm việc đấy… Đại đại một câu, với tám mươi triệu thành viên tổ chức của nước ta thì ít nhất phải bán được mấy triệu tấm…
Trâu bò!
Cất 100 tệ đi cái đã, sau này làm đồ gia truyền!
- Lần này có lẽ bán được khoảng hai triệu.
Đại đại rốt cục nhìn thoải mái hơn nhiều, kéo caravat ra cười nói:
- Bán được chừng này thì năng lực của cậu có thể tăng lên tới mức nào?
Trương Tiểu Kiếm hỏi hệ thống một chút, sau đó nói:
- Có thể đạt tới phạm vi hình cầu đường kính một trăm mét.
- Một trăm mét! Thế cũng không nhỏ đấy nhỉ!
Đại đại kinh ngạc nói:
- Nếu đường kính một trăm mét này đều biến thành 235… Ha ha, được, được lắm!
Đại đại vỗ mạnh lên vai Trương Tiểu Kiếm:
- Thật đúng là ông trời phù hộ đại Thiên triều chúng ta. Vào lúc khó khăn thế này lại xuất hiện một nhân tài như cậu, ha ha, được! Rốt cục thì tôi có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi được rồi. Đến, lúc này cũng không có việc gì, nói chuyện phiếm với tôi đi. Mấy ngày nay tôi chưa thể thư giãn được một lần.
Nhìn đại đại rốt cục thoải mái tinh thần, Trương Tiểu Kiếm xoa mũi, cẩn thận hỏi:
- Đại đại, ngài không định cắt khúc nghiên cứu tôi gì à?
- Cắt khúc?
Nghe thấy thế, đại đại không khỏi bật cười:
- Tại sao lại phải cắt khúc? Sống thì dĩ nhiên là có giá trị hơn chết rồi. Tôi cắt cậu