Thế là Trương Tiểu Kiếm đi tìm Lý Mi để hóa trang thay quần áo, lại nhanh chóng quay lại đi tìm đạo diễn Đường nói:
- Đạo diễn Đường, vừa rồi tôi suy nghĩ chút về đoạn diễn này, ngài có thể sắp xếp cho tôi một đứa ăn mày được không? Kiểu tựa sát vào tường lạnh run ấy?
- Ăn mày?
Đạo diễn Đường nhìn chung quanh. Lại nói trong trường quay này thì ăn mày vẫn rất dễ tìm:
- Ê ai kia, cháu lại đây chút.
Đạo diễn Đường gọi một đứa bé ăn mặc kiểu bình dân nói:
- Cháu đi thay một bộ đồ ăn mày, sau đó nghe Trương Tiểu Kiếm chỉ huy.
Cậu nhóc kia cũng mới mười ba mười bốn tuổi, mặc bộ quần áo may vá, thoạt nhìn còn rất giống ăn mày, lúc này vui vẻ chạy tới nói:
- Kiếm ca.
- Ừ, đi theo anh.
Trương Tiểu Kiếm chỉ vào gốc tường thành đằng trước nói:
- Em cứ ngồi ở chỗ kia là được, hiểu chưa?
Lại dặn hắn mấy câu, cậu nhóc gật đầu:
- Hiểu rồi.
Dặn dò thằng nhỏ xong, Trương Tiểu Kiếm bắt đầu nói cho đạo diễn Đường nghe về ý tưởng của hắn. Nói xong, đạo diễn Đường quyết đoán vỗ tay:
- Ý tưởng rất hay! Tới tới tới mọi người tập hợp chút, tôi nói cho mọi người nghe chút nhé…
Quá trình nói diễn rất nhanh, không lâu sau đạo diễn Đường đã nói xong, sau đó vỗ vỗ tay nói:
- Lần này màn ảnh khá là dài, tiếp theo mọi người đều chuẩn bị tinh thần đi, chúng ta bắt đầu nhé!
Mọi người cùng nhau đáp:
- Vâng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Action!
Màn ảnh bắt đầu ---
Dưới chân tường thành.
Tuyết lớn tung bay.
Trong thời tiết này, ngay cả người lang thang cũng đã chui vào trong chăn ngủ từ lâu.
Có một người vẫn còn chưa ngủ.
Hắn không chỉ không ngủ, mà còn bước đi chậm rãi trên đường.
Trong tay hắn cầm một cái hồ lô.
Rượu trong hồ lô đã uống hết.
Trên đường không có người.
Thực tế cho dù có người thì cũng sẽ không nhận ra hắn.
Bởi vì trên đời này, đã không còn ai biết hắn nữa rồi.
Khắp đất trời, cũng chỉ có bông tuyết bay lượn trong không trung làm bạn với hắn.
Đêm yên tĩnh, gió rào rạc.
Thật ra thì hắn cũng không thích ban đêm như vậy.
Chỉ có kẻ ngốc mới thích đi lung tung trong đêm.
Đương nhiên hắn không phải là kẻ ngốc.
Hắn là một thích khách.
Thích khách áo đen.
Thật ra thì hắn cũng muốn làm một kẻ ngốc, một kẻ ngốc có thể yên lặng uống rượu.
Tiếc rằng hắn không thể.
Dù sao thì hắn vẫn là thích khách.
Nếu là thích khách, thì phải giết người.
Đêm khuya không trăng, giết người phóng hỏa.
Hôm nay chính là thích hợp để giết người.
Nhưng hắn đi tới đi lui, lại dừng bước.
Bởi vì hắn nhìn thấy một thằng nhóc ăn mày nằm co ro dưới tường thành.
Hắn lấy một túi bạc nhỏ từ trong tay áo, ném qua.
- Đại ca, đây là huynh… Cho ta sao?
- Cho ngươi. Thứ này không có tác dụng với ta nữa.
- Tại sao vậy?
- Người chết không cần tiêu tiền.
- Nhưng đại ca còn chưa chết mà. Huynh định đi đâu vậy? Ta muốn đi theo huynh có được không?
Hắn cúi người xuống, thở dài khe khẽ.
- Ta sắp đi đến một nơi rất xa rất xa, không bao giờ trở lại được nữa.
- Chưa bao giờ có ai đối xử với ta tốt như vậy. Đại ca là người duy nhất nguyện ý cho ta tiền… Huynh đừng đi đến nơi đó nữa có được không?
- Không được.
- Tại sao?
- Đã hứa với người khác thì nhất định phải làm được.
- Cho dù không thể quay trở lại?
- Đúng.
Đứa bé ăn mày im lặng.
Hắn vỗ vai đứa bé ăn mày:
- Nghèo nhất chẳng qua là ăn mày, không chết thì luôn sẽ có ngày ngóc đầu. Sống sót. Ta đi đây.
- Vâng, ta hứa với huynh.
Gió thổi hiu hiu nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi không còn trở về quê.
Hắn là thích khách, cho nên hắn vốn không định sống quay về.
Cửa thành.
Một người chặn trước mặt hắn.
Một nam nhân.
Người mà hắn phải giết.
Bên cạnh nam nhân kia đương nhiên là còn có nữ nhân.
Không chỉ có nữ nhân, còn có bốn tên hộ vệ.
Trên tường thành lại xuất hiện bốn tên khác.
Hắn bỗng nở nụ cười.
Bởi vì hắn vốn biết được rằng muốn giết người này không dễ dàng gì.
Nhưng hắn không sợ, cho nên hắn chỉ dừng bước chân.
Bỗng trên mặt lộ ra một nụ cười biếng nhác mà lại tiêu sái.
Hắn rất xấu.
Nhưng lúc này lại có vẻ rất tiêu sái.
Đó là một loại giải thoát.
- Người tới là ai? Hãy xưng tên ra!
- Một người chết mà thôi, không có tên.
- Nhưng ngươi