Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Đương nhiên, trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng không thể nói thế, Sở Phi sờ cằm, nói:
- Chúng ta đi thăm cô ấy thì phải lựa chọn thời gian nào thuận tiện chút ---- Tôi thấy bây giờ cũng tốt đấy. Nếu không thì chúng ta đi ngay bây giờ đi. Tôi đi gặp Vu tỷ nói một tiếng.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Giang Nghi Niên: “…”
Kim Khải Toàn: “…”
Có cần gấp thế không hả đại ca? Dã tâm của ông bại lộ rõ ràng quá rồi đấy!
- Các cậu nhìn tôi thế làm gì? – Sở Phi hừ hừ nói: - Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Tôi với Tô Mai rất thích hợp mà, luận diện mạo gia thế hay bằng cấp đều như thế. Đương nhiên tôi sẽ rất thích rồi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Giang Nghi Niên: “…”
Kim Khải Toàn: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt bự không? Mặt bự không? Mặt đẹp trai rất giỏi sao? Gia thế tốt rất giỏi sao? Bằng cấp cao rất giỏi sao?!
Hệ thống:
- Người ta xác thực là rất giỏi, dù sao mạnh hơn cậu chán.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Có tin tao đánh chết mày không?!
- Được rồi! – Nếu Sở Phi đều đã nói như vậy, vậy thì dù sao đi sớm đi muộn cũng thế cả, nhưng đi thăm bệnh vào buổi sáng xác thực là tốt hơn. Trương Tiểu Kiếm lập tức gật đầu: - Vậy thì chúng ta đi thôi.
Sở Phi đứng dậy luôn:
- OK, để tôi đi xin phép Vu tỷ.
Thần Chém Gió: “Bọn anh đi ngay bây giờ nhé. Dù sao bên văn phòng bất động sản cũng không có việc gì, đi giúp em giải buồn tí cũng được.”
Tô Mai: “Được thôi. Bây giờ em đang phiền muốn chết nè. Các anh đến đúng lúc. Đến dưới lầu nhớ báo cho em, em sẽ gọi Trương Hiểu Phương xuống đón các anh.”
Thần Chém Gió: “Oh, bọn anh xuất phát bây giờ đây. Không phải anh chém chứ, chỉ cần có anh ở đây cam đoan sẽ không khiến em phiền lòng. Anh có thể chém đến sông cạn đá mòn em tin hông?”
Tô Mai: “Biết rồi biết rồi, đến nơi thì gọi em nhé.”
Ngắt di động, bên kia Sở Phi đã xin phép trở về.
- Đi thôi, Vu tỷ cho nghỉ rồi, còn bảo chúng ta chơi với cô ấy lâu chút, dù sao cũng không có ai đến.
- Yeh! Tốt quá! – Giang Nghi Niên hoan hô: - Đúng lúc cứ ở chỗ này mãi phiền lắm. Chúng ta lập tức đi thoy!
- Ah, lại nói tiếp… - Kim Khải Toàn sờ cằm, sau đó hỏi: - Chúng ta cần mua cái gì? Đồ hộp hoa quả? Vân Nam Bạch dược?
Sở Phi cũng đứng bên cạnh sờ cằm suy nghĩ --- “Tô Mai bị trẹo chân, nhất định sẽ rất phiền lòng, chung quy hoạt động không tiện lợi, vậy thì nhất định là sẽ cần thứ gì đó giết thời gian. Ừm, mua cái gì đây nhỉ… Ah, có rồi!”
Trong lòng có chút ý tưởng, Sở Phi nói thẳng:
- Thế này đi, mọi người chia nhau hành động, muốn mua cái gì thì mua cái gì. Nửa giờ sau chúng ta tập hợp ở cửa, cùng nhau đi qua.
Ừm, ý kiến này không tệ lắm, dù sao cũng là đi thăm bệnh nhân mà, bảo mọi người mua chung đồ với nhau, đến lúc đó tính toán như thế nào đây?
Vậy thì mỗi người mua một thứ, nhất định là sẽ không mua giống nhau, đó mới là tốt nhất.
Ba người Trương Tiểu Kiếm đồng thời gật đầu:
- Được, thế thì quyết định vậy đi!
Thời gian tiếp theo, mọi người liền đi ra cửa tự mua quà cáp.
Đối với ba người Sở Phi, Giang Nghi Niên, Kim Khải Toàn mà nói, đây chính là cơ hội tốt để thể hiện bản thân. Chung quy ba người bọn họ quen biết Tô Mai tương đối lâu, cũng đều rất thích cô ấy, tuy rằng bên ngoài hòa hợp êm thấm, thực tế chưa bao giờ ngừng việc tranh đấu gay gắt âm thầm. Nay có cơ hội tốt như vậy, nếu không bắt được, dứt khoát nhảy lầu đi cho rảnh nợ.
Ngược lại là Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhõm cả người. Mẹ nó không đẹp trai không có tiền vóc dáng cũng thường thường, ném vào trong đám người thì rất dễ dàng bị liếc cái là nhận ra ngay ---- Chung quy không phải ai cũng tầm thường được như hắn đâu…
Cho nên hắn hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, quà cáp đồ hộp các thứ, mấy cái đó có tác dụng gì?
Đi thăm bệnh tất yếu phải căn cứ vào nguyên tắc thực dụng nhé --- Người có trâu bò đến mấy thì có đói bụng cũng phải ăn cơm đúng không? Cho nên hoàn toàn không cần suy nghĩ nhé, quyết đoán mua thức ăn đi…
Vì thế Trương Tiểu Kiếm chui đầu vào trong một tiệm bán đồ ăn gần đó…
Trương Tiểu Kiếm đi vào cửa hàng rau