Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nhóc xác định con chó này không phải là tọa kỵ? Còn vừa dở hơi vừa ác? Vậy thì có phải là dở hơi một phát là cắn cả bản thân mình luôn không hả?
Hơn nữa, một phẩy năm phần bốn huyết thống…
Một phần bốn thì có thể hiểu được, nhưng mà phẩy năm là tìm ở chỗ nào thế?!
Đương nhiên, bất kể nói thế nào, con cờ hó này nhìn có vẻ rất dữ, cẩn thận tốt nhất.
- Tiểu Tiện Tiện. – Trương Hàm Hàm sờ đầu chó của Cương Đạn Nhi, nói: - Cương Đạn Nhi nhà em thật sự rất ngoan, mấy ngày nay kính nhờ anh nhé.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nhìn xem ánh mắt con Cương Đạn Nhi này nhìn anh kìa, còn chiết xạ tia sáng đỏ! Tia sáng đỏ nhé! Mày xác định nó sẽ không ăn luôn anh sao?
- Được… Được rồi. – Trương Tiểu Kiếm lạnh cả người, nhưng vẫn kiên cường đồng ý: - Vậy… Vậy anh chăm sóc nó mấy ngày thôi nhé, nhưng mà thức ăn cho chó thì…
- Đều có đều có! – Trương Hàm Hàm vội vàng mang hai bao thức ăn cho chó cỡ lớn tới, còn có chậu đựng thức ăn đưa đến tận tay Trương Tiểu Kiếm, nói: - Tiểu Tiện Tiện, nhất định phải chăm sóc nó thật tốt nha. Nó ở nhà một mình rất cô đơn, có đôi khi em về nhà đã thấy nó bởi vì quá cô đơn khổ sở nên ôm quần áo giày dép của em ra để hoài niệm em, ai biết đều làm hư, thật sự là đau lòng quá luôn.
Trương Tiểu Kiếm liếc xéo Cương Đạn Nhi.
Một mình nó? Mày xác định?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa từ trong lời nói của Trương Hàm Hàm, Trương Tiểu Kiếm có thể nhận ra một điều, 0,5 huyết thống loài sói của Cương Đạn Nhi, là huyết thống của sắc lang thì có!
Trộm quần áo của con gái nhà người ta để cắn!
Tổ sư còn làm hư! Có cần phải uyển chuyển như vậy không hả?!
Thôi, cội nguồn của vui vẻ là giúp đỡ người khác! Nếu đã đồng ý rồi, vậy thì nói kiểu gì cũng không thể cụp đuôi được, làm!
Mình chính là người có nguyên tắc như thế!
- Vậy thì đi thôi. – Trương Tiểu Kiếm lập tức đi tìm dây xích chó: - Anh dẫn nó về trước. Sáng ngày mai anh dậy sớm chút để dắt nó đi dạo, được chưa?
- Vâng vâng. – Trương Hàm Hàm gật đầu thật mạnh: - Vậy thì chúng ta đi thôi!
Không thể không nói, khi có Trương Hàm Hàm ở bên cạnh, Cương Đạn Nhi còn rất dễ khống chế. Đeo dây xích, cùng đi ra, lên xe, có vẻ như là không có hành động gì gạt người cả. Ừ, nếu nói như vậy, chăm sóc nó mấy ngày cũng là có thể chấp nhận được.
Tài xế Lưu thúc đưa Trương Tiểu Kiếm đến dưới khu chung cư, Trương Hàm Hàm còn không quên tạm biệt Cương Đạn Nhi:
- Cương Đạn Nhi, ở nhà Tiểu Tiện Tiện sống cho tốt nha, đừng có quậy nghe không?
Cương Đạn Nhi:
- Ào hú -----!!!
Người qua đường đi ngang qua không khỏi run rẩy hết cả người:
- Có chó sói hú ở chỗ nào à?!
Trong khoảnh khắc, hết thảy đều trở nên nhàm chán tẻ nhạt…
Dẫn Cương Đạn Nhi đi thẳng lên lầu, vừa vào cửa ông bố đã hỏi:
- Về nhà rồi… Ah, chó nhà ai đấy?
- Mi hú… - Cương Đạn Nhi rất biết rõ ai mới là chủ gia đình, kêu một tiếng rồi xông đến dưới chân ông bố, sau đó nằm ngửa phơi bụng ra…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bây giờ cờ hó cũng biết làm việc theo thời cơ sao?
- Ah yoo, con chó này được đấy. – Ông bố cười ha ha, suy cho cùng thì người xuất thân từ nông thôn, trời sinh có vẻ thân cận với loài chó. Ông bố duỗi tay sờ bụng Cương Đạn Nhi, nói: - Con chó này ngoan đấy. Mày kiếm ở trên đường à? Không giống lắm, là nhà người ta?
- Vâng, nhà người ta. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu: - Nhờ con chăm sóc mấy ngày, một ngày hai trăm.
- Một ngày hai trăm, được đấy. – Ông bố lại quan sát nó tỉ mỉ, nói: - Chó thời nay quý giá lắm, mày phải chăm sóc nó cẩn thận. Đúng rồi, ba nghe nói loài chó tốt như thế này hình như đều ăn thức ăn cho chó, mày có mang về không?
- Có mang về. – Trương Tiểu Kiếm dẫn chó đi vào phòng mình: - Không có việc gì thì con nghỉ ngơi trước nhé, sáng sớm mai dắt chó đi dạo.
Ông bố gật đầu:
- Ừ.
Trở về phòng mình, Trương Tiểu Kiếm nhìn Cương Đạn Nhi chằm chằm, Cương Đạn Nhi cũng nhìn hắn chằm chằm.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Cương Đạn Nhi.”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má con cờ hó mày xảy ra chuyện gì thế?! Mày cũng mang theo điểm số khiếp sợ á?!
Hệ thống:
- Nó chê cậu xấu.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Dao đâu? Dao của tao đâu?!
Thôi, tao không chấp nhặt với cờ