Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm là ăn ngay nói thật, ai biết Thẩm Giai Di vừa nghe lời này không khỏi ánh mắt sáng hơn một chút!
Người trẻ tuổi này không có áp lực trả tiền nhà!
Điều này chứng tỏ cái gì?! Chứng tỏ hoàn cảnh của gia đình hắn rất tốt!
Nhất định là đã chuẩn bị xong nhà ở rồi!
Ôi giời ơi, một con chó trăm ngàn, một túi thức ăn cho chó phải ba bốn trăm, nhân viên Long Đằng quốc tế, còn không cần trả góp tiền nhà!
Ngoại trừ mặt mũi khó coi chút… Cũng không tính là xấu, nhìn ánh mắt mê ly kìa, nhìn bộ râu vụn vặt tự do tự tại!
Quả thực hoàn mỹ!
Nhất là khi cười rộ lên, thoạt nhìn đặc biệt thoải mái tự tin có nội hàm, có câu nói là phụ nữ so sánh sắc đẹp đàn ông so sánh chỉ số thông minh mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa thấy đã biết hắn thuộc về kiểu người chỉ số thông minh vượt trội rồi!
Mã Vân có xấu không? Nhưng mà như thế cũng không trở ngại hắn trở thành ông bố quốc dân nhé!
- Anh thật là khiến người ta hâm mộ nha. – Thẩm Giai Di cảm thán một chút, sau đó cẩn thận hỏi: - Đúng rồi, anh có bạn gái chưa?
- Ah? Bạn gái á? – Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ, sau đó lắc đầu: - Hiện tại còn không có dự tính đó. Anh vẫn dự tính là lập nghiệp trước rồi thành gia sau. Chung quy hiện tại điều kiện kinh tế còn không được tốt lắm, chờ sau này sự nghiệp ổn định rồi mới cân nhắc đến chuyện tìm bạn gái. Thế hệ trước nói hay lắm, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng mà.
Thẩm Giai Di quả thực muốn biến thành fan nữ của Trương Tiểu Kiếm!
Người đàn ông này lại có tầm nhìn xa đến vậy!
Cảnh giới tư tưởng đủ cao, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mấy thằng chảnh chọe có mấy đồng tiền đã lừa dối con gái nhà người ta khắp nơi rồi!
Hãy nhìn mà xem, lập nghiệp trước rồi thành gia sau, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh hắn cực kỳ lo cho gia đình!
Tư tưởng trưởng thành nhé!
Quả thực chính là đối tượng hoàn mỹ để kết hôn!
- Ai yoo, anh thật là rất có trí tuệ. – Thẩm Giai Di hưng phấn đến mức đỏ mặt, cúi đầu, sau đó nhìn đồng hồ, đứng dậy vội vàng gọi con Bạch Manh Manh nhà cô, chạy đi mất hút luôn: - Em về nhà trước đây. Ngày mai anh còn đến không? Đến lúc đó em gửi tin nhắn cho anh nha, bye bye ----
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Giai Di, Trương Tiểu Kiếm không hiểu ra sao:
- Chuyện gì vậy? Không phải còn đang nói chuyện vui vẻ sao làm gì lại chạy đi rồi… Chẳng lẽ mình nói sai cái gì à? Không đúng mà…
Trương Tiểu Kiếm sờ cằm…
Hình như, không có nhỉ…
Thôi, nhìn thời gian xác thực là nên về nhà chuẩn bị đi làm, lập tức đứng dậy:
- Cương Đạn Nhi, về nhà ăn cơm thôi!
- À hú… - Cương Đạn Nhi đang chơi vui vẻ trong bụi cỏ, nhưng mà vừa nghe thấy về nhà ăn cơm, nhất thời bản năng tham ăn bùng nổ, tru lên một đường xông về.
Ừm, trước mắt đánh giá, cái con này còn chưa gây ra rối loạn nào, không có phịch con chó cái nào để tạo ra đời tiếp theo có không phẩy bảy lăm phần bốn huyết thống, coi như là thức thời.
Nói về….
Con Bạch Manh Manh nhà Thẩm Giai Di, nghe tên này hình như là chó cái nhỉ…
- Ah… - Rùng mình một cái, ý tưởng này quá tà ác, về nhà về nhà!
Về đến nhà, Trương Tiểu Kiếm cầm ra một phần đồ hộp với một túi thức ăn cho chó, đặt ở trong bát nhựa chuyên dụng của Cương Đạn Nhi.
Lúc đổ thức ăn cho Cương Đạn Nhi, Trương Tiểu Kiếm nắm một vốc thức ăn cho chó lên ngửi thử.
Khụ, FA nhiều năm như vậy, ăn nhiều “Thức ăn cho chó” như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy hàng thật, có chút hiếu kỳ.
Loại thức ăn cho chó này ngửi mùi thì có hương vị kỳ quái, lại có chút mặn, vừa ngửi đã biết là không ngon. Trương Tiểu Kiếm duỗi tay ném về lại trong bát của Cương Đạn Nhi.
Cương Đạn Nhi vừa ăn thức ăn trong bát của mình, còn vừa thường xuyên ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Kiếm.
Ánh mắt của nó bị Trương Tiểu Kiếm bắt quả tang, hắn sung sướng cười he he.
- He he, nhìn cái gì mà nhìn. Nhớ kỹ nhé, sau này nghe lời thì cho mày ăn cơm, không nghe lời thì không cho ăn. – Trương Tiểu Kiếm nắm một vốc thức ăn lắc lư trước mặt Cương Đạn Nhi: - Tới tới tới, ngồi thẳng!
Ai biết được, Cương Đạn Nhi còn thật nghe hiểu lời này, soạt một phát ngồi thẳng, vẫy đuôi nhìn Trương Tiểu Kiếm.
- Ha ha, ngoan, tới tới tới ăn cơm đi. – Trương Tiểu Kiếm vui