Editor: Blue
Beta: Cà ri
Nam tử tuấn tú sợ ngây người, đời này hắn chưa từng gặp qua nữ tử không biết xấu hổ như vậy. Chờ khi hắn lấy lại được tinh thần, liền nhanh chóng tránh thoát khỏi cánh tay Lâm Trinh đang ôm lấy đùi mình, rồi sử dụng khinh công biến mất ngay trước mặt nàng.
"..."
Lâm Trinh yên lặng nhìn nam tử tuấn tú đã biến mất, nghĩ thầm: Có phải cô đã dọa hắn sợ rồi không? Xem ra lần sau gặp lại, phải ôn nhu một chút mới được.
"Hệ thống, mi có tư liệu của hắn không? Mau nói cho ta."
【Muốn biết tư liệu của người ở thế giới này cần 100 điểm thưởng, kí chủ đồng ý hay không. 】
"Cái gì? Còn muốn khấu trừ điểm thưởng?" Lâm Trinh nghi ngờ hỏi.
【Đúng vậy, muốn biết tư liệu người của thế giới này đều bị trừ điểm thưởng.】
Lâm Trinh run rẩy khóe miệng: "Được! Ta đồng ý."
【Khấu trừ 100 điểm thưởng, kí chủ còn lại 900 điểm. Đang tìm học tư liệu nhân vật, xin kí chủ chờ một lát.】
Trong lúc Lâm Trinh chờ hệ thống cung cấp tư liệu thầm nghĩ: nam nhân này nhất định không đơn giản.
【Dương Văn Bác, giới tính: nam, tuổi: 20, chưa có thê tử, là nhi tử của trang chủ Vân Tiêu Sơn Trang.】
"Vân Tiêu Sơn Trang?"
【Vân Tiêu Sơn Trang là thiên hạ đệ nhất sơn trang, sản nghiệp vô số, phú khả địch quốc, mà Dương Văn Bác còn người thừa kế của Vân Tiêu Sơn Trang.】
"Còn nữa đâu?" Lâm Trinh hỏi thêm.
【Kí chủ muốn biết thêm thông tin chi tiết hơn, xin trả thêm 100 điểm thưởng.】
"Mẹ nó! Hệ thống mi đang chơi ta đúng không!"
【Xin hỏi kí chủ có đồng ý hay không? 】
"Ta đần độn mới đồng ý! Chút thông tin này cũng đã đủ, ta mới không cần biết mười tám đời tổ tông nhà hắn hay là chuyện ăn uống đi vệ sinh của hắn cũng phải rõ ràng." Lâm Trinh trợn trắng mắt nói.
【Vậy mong kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. 】
"Đã biết. A! Đúng rồi, mi nói hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng, mấy thứ kia có tác dụng gì?"
【Đạn mù: Khi gặp nguy hiểm ném đạn mù, có thể mang kí chủ truyền tống xa ngoài trăm mét. Phấn nhuyễn gân cốt: Đem phấn rắc lên y phục, chỉ cần địch nhân vừa chạm đến kí chủ, toàn thân lập tức vô lực mềm nhũn. Thuốc viên Ẩn thân: Chỉ cần ăn một viên là có thể ẩn thân ba giờ. 】
Lâm Trinh nghe xong vô cùng kinh ngạc than, Wow! Mấy thứ này quá trâu bò rồi, Nhất là viên thuốc ẩn thân cuối cùng kia, quá nghịch thiên đi. Điều này làm cho cô đối với nhiệm vụ càng nhiều hơn một phần hứng thú.
"Hệ thống, tửu lâu này không phải của nhà Dương Văn Bác mở chứ?"
【Đúng vậy.】
"Tốt thôi! Nói như vậy, hắn cũng không thể rời khỏi sớm được, hơn nữa trời cũng đã tối, cũng không thể đi vào buổi tối đi? Trước vẫn nên nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai lại tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ."
Hôm nay cô mới tới thế giới này mà đã xảy ra rất nhiều chuyện, điều này làm thể xác và tinh thần cô có chút mệt mỏi, phải nghỉ ngơi thực tốt mới được, như vậy mới có tinh lực
(tinh thần, sức lực) hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi Lâm Trinh đi vệ sinh xong, trực tiếp trở về phòng ngủ.
》 》 》 》 》 》 》 》
Sáng sớm hôm sau, một luồng ánh nắng mặt trời chiếu lên người Lâm Trinh còn đang ngủ trong phòng. Từng tia ánh sáng vàng như rủ xuống, nhuộm căn phòng thành một màu kim sắc. Cô cau mày, chậm rãi mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, chắc là vì chưa tỉnh hẳn, nên nhìn qua bộ dáng lúc này của cô có chút ngốc.
Bỗng nhiên thiếu nữ mở to hai mắt nhìn bốn phía xung quanh, lại lộ ra thần sắc thất vọng, cô còn tưởng, ngủ một giấc sau khi thức dậy vẫn là trong gian phòng chung cư đã gắn bó với cô mấy năm trời, nhưng ý tưởng này vô cùng ngây thơ, mà hiện thực chính là tàn khốc như vậy.
Ai~ so với tưởng tượng chút chuyện vô dụng, không bằng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, Nghĩ là làm, cô nhanh chóng đứng dậy thay quần áo rửa mặt, sau đó xuất môn bắt đầu hành động, nhiệm vụ, ta tới đây.
Lâm Trinh tươi cười đứng trước cửa gian phòng của Dương Văn Bác. Lúc trước ngồi trong này ăn điểm tâm, cô thấy tiểu nhị bưng đồ ăn nhắm thẳng về phía Dương Văn Bác mà đến, cô nhanh chân chạy đến hỏi có phải đồ ăn của Dương Văn bác hay không, kết quả là, cô lấy một hoàng kim để vào tay tiểu nhị, hắn do dự một chút rồi mới đồng ý đem đồ ăn cho cô, cuối cùng cô liền tiếp nhận đồ ăn tiểu nhị đưa tới đứng trước của gian phòng Dương Văn Bác.
Lâm Trinh hít một hơi thật sâu, làm cho mình không khẩn trương rồi mới gõ cửa phòng "Thùng thùng"
"Ai?" Một thanh âm ôn nhuận truyền ra, làm người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
"Khách quan, ta tới đưa đồ ăn."
"Vào đi."
Lâm Trinh nhìn thoáng qua hồng y mới mua mặc trên người, thỏa mãn gật gật đầu, khóe môi hơi cong lên lộ ra ý cười ôn nhu, mở cửa đi vào.
Lâm Trinh vừa đi vào liền thấy thấy Dương Văn Bác đang tựa giường đọc sách, hắn nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên, nhưng vừa thấy thân ảnh đứng ở cửa thì trực tiếp ngây ngẩn cả người.
"Xin chào, ta là Lâm Trinh. Ta đem đồ ăn tới, mời chậm rãi dùng." Lâm Trinh để đồ ăn lên bàn ôn như cười nói với Dương Văn Bác.
".....sao lại là ngươi?" Hắn ngạc nhiên hỏi.
Dương Văn Bác nhìn Lâm Trinh bỗng nhiên mỉm cười ôn nhu với hắn, không biết vì sao, phía sau lưng cảm thấy lạnh toát.
Nữ nhân điên này lại muốn làm gì?
"Ngươi không cần cảnh giác với ta, ta mang đồ ăn tới là muốn xin lỗi ngươi, chuyện ngày hôm qua đã dọa đến ngươi, thật sự ngượng ngùng. Ngươi cứ dùng cơm! Ta ra ngoài trước." Lâm Trinh cười ôn nhu sau đó lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa giúp hắn.
Dương Văn Bác nhìn Lâm Trinh vừa ra ngoài, thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải hắn sợ nữ nhân kia,
mà là nàng đem tới cho hắn cảm giác thật quái dị, không muốn có dính líu tới nàng.
Sau khi Lâm Trinh đi ra ngoài, lập tức thu lại biểu tình tươi cười, thay vào biểu tình khổ sở, nhìn bộ dáng của Dương Văn Bác đối với cô cảnh giác như vậy, làm cô đối với chuyện nhất thời xúc động là bậy ngày hôm qua vô cùng hối hận. Ấn tượng đầu tiên cô cho hắn quá tệ rồi.
Không được, cô phải cứu vớt lại hình tượng, cùng hắn kết bằng hữu, chỉ cần là bằng hữu, đến lúc đó mặt dày mày dạn thỉnh cầu, hẳn sẽ hoàn thành nhiệm vụ đi?
Lúc này, một gã sai vặt đi tới, hắn liếc mắt nhìn cô một cái rồi trực tiếp đi vòng qua, đứng trước cửa phòng Dương Văn Bác.
Hắn gõ cửa hai tiếng rồi nói: "Thiếu chủ, xe ngựa đã chuẩn bị tốt, tùy thời đều có thể khởi hành."
Trong phòng truyền ra thanh âm ôn nhuận của Dương Văn Bác: "Tốt, ngươi trước cứ lui xuống."
"Vâng."
Gã sai vặt dời đi, còn khinh bỉ nhìn thoáng qua Lâm Trinh một cái.
Ánh mắt này khiến Lâm Trinh không biết nói gì, hắn coi cô là loại người nào hả? Nhưng mà Dương Văn Bác phải đi, cô có cần phải nghĩ mọi cách để đi chung đường với hắn không?
》 》 》 》 》 》 》 》 》 》 》
"Thiếu chủ, mời lên xe." Gã sai vặt tôn kính nói với Dương Văn Bác đang từ trong tửu lâu đi ra.
"Ừ, được." Dương văn Bác cười nói.
Lâm Trinh ở phía sau nhìn theo xe ngựa Dương Văn Bác, bắt đầu chạy theo. Cô muốn xin hắn cho cô đi cùng, lại sợ hắn không đồng ý, trái lại càng đề phòng cô, nên cô không làm vậy. Dù sao cô có đồng hồ truy tung, không sợ không tìm được hắn. Cho nên cuối cùng Lâm Trinh nghĩ nghĩ rồi quyết định vụng trộm chạy theo, sau đó giả vờ như trùng hợp gặp lại, rồi thổ lộ tình cảm.
Đương nhiên cô là người thường làm sao không thể theo kịp xe ngựa đây! Nên cô ở chỗ đó của hệ thống mua một đôi Phi Thiên ủng thuần trắng, chỉ cần đi Phi Thiên ủng là có thể phi hành, tốc độ có thể so với khinh công của cao thủ tuyệt thế của cổ đại. Nhưng mà, chỉ một đôi Phi Thiên ủng mà tiêu tốn của cô mất 800 điểm thưởng, bây giờ điểm thưởng của cô cũng chỉ còn lại có 100 điểm. Chuyện này làm cho bắp thịt của cô có chút đau, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ cũng không còn cách nào khác nữa.
Tiếp theo Lâm Trinh chuẩn bị sẵn sàng vụng trộm theo sau xe ngựa.
》 》 》 》 》 》 》 》 》 》
Ngoại thành, có một chiếc xe ngựa chạy không nhanh không chậm.
Bỗng nhiên, gã sai vặt quay lại nói với người trong xe: "Thiếu chủ, chúng ta cần nghỉ ngơi."
"Được." Dương Văn Bác trả lời.
Gã sai vặt dừng xe ngựa, lấy đệm ra đặt trên cỏ cho Dương Văn Bác ngồi, rồi mới bắt đầu hầu hạ hắn. Chờ bọn họ nghỉ ngơi xong muốn tiếp tục xuất hành, biến cố xuất hiện.
Chỉ thấy một bóng trắng lấy tốc độ mắt thường không nhìn thấy tấn công về phía Dương Văn Bác.
Dương Văn Bác cảm nhận được nguy hiểm, chớp mắt rời khỏi chỗ ngồi, bóng trắng áp sát mà đến, Dương Văn Bác liền cùng bóng trắng giao đấu. Gã sai vặt muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng đáng tiếc, với võ công của hắn không thể nhúng tay vào.
Rất nhanh, hai người đang giao thủ mạnh mẽ tách ra, mỗi người đứng một bên lẳng lặng nhìn chằm chằm đối phương.
"Thiếu chủ!" Gã sai vặt vội chạy tới bên người Dương Văn Bác.
"Không có việc gì." Nhưng ánh mắt hắn vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Lâm Trinh trốn sau thân cây nào đó nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ, sau đó lấy tay che lại trái tim đang đập thình thịch của chính mình, nói thật, cô định chặn đường đánh cướp quần đùi của Dương Văn Bác, nhưng nghĩ tới hắn là trang chủ tương lai của Vân Tiêu Sơn Trang, chắc chắn phải có võ công, cô liền từ bỏ ý định này, may mắn, cô không chọn con đường chặn đường đánh cướp hắn, nếu không tuyệt đối sẽ bị hắn đánh cho tàn phế!
Lâm Trinh bắt đầu quan sát hai người đã ngừng đánh nhau. Chỉ thấy cánh tay Dương Văn Bác bị kiếm cắt qua, chảy máu đỏ tươi, mà cái người đánh bất ngờ kia là một nam tử hơn hai mươi tuổi tuấn mỹ vô cùng, hắn mặc áo dài bạch nguyệt sắc, tóc cài trâm ngọc, trên tay cầm kiếm dính máu cao ngạo đứng thẳng, tuy rằng là một mỹ nam tử, nhưng toàn thân lại lỗ ra một cỗ hơi thở thanh lãnh, vừa thấy cũng biết là một người khó có thể tiếp cận. Mà lúc này hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Văn Bác, phảng phất như nhìn một người chết.
Sắc mặt Dương Văn Bác bình tĩnh hỏi: "Không biết các hạ là người phương nào, vì sao phải ám sát tại hạ?"
Mà đáp lại hắn là một đạo kiếm khí.
#Càri