Editor: Blue
Beta: Cà ri
"Cô nương xin chớ đùa giỡn tạ hạ. Việc này không thể đùa được." Dương Văn Bác nghiêm túc nói với Lâm Trinh.
"Ai~ ta không phải cùng ngươi nói giỡn. Ta thực sự nghiêm túc! Ngươi hãy cho ta một cái đi. Hiện tại ngươi không cần đưa, đến lúc về nhà lại đưa cho ta cũng được." Lâm Trinh biểu hiện đáng thương hề hề nhìn hắn, hy vọng hắn có thể đáp ứng yêu cầu này của cô.
Dương Văn Bác trầm mặc.
"Ngươi không thể đổi ý! Ngươi nói yêu cầu gì cũng được, ta muốn cái này, cho nên ngươi liền cho ta một cái đi!" Lâm Trinh kéo tay áo Dương Văn Bác, tiếp tục bộ dáng đáng thương cầu xin.
Lúc này Dương Văn Bác dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Lâm Trinh, hắn chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, nàng một bộ dáng điên khùng, lần thứ hai gặp mặt, nàng một dạng ôn nhu hiền lành, còn có vừa rồi là bộ cao thâm khó đoán, nhìn nhìn lại, là một dạng đáng thương hề hề.
Chẳng lẽ đầu óc nàng có vấn đề? Hơn nữa bệnh còn không nhẹ?
Vì thế Dương Văn Bác dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng: "Cô nương, không bằng trước tiên cùng tại hạ về Vân Tiêu Sơn Trang, tại hạ nhất định tìm đại phu tốt nhất đến xem cho cô nương, được không?"
Lâm Trinh nghi ngờ hỏi: "Mời đại phu đến xem gì? Ta cũng không có bị thương."
Dương Văn Bác không tiện nói thẳng đầu óc cô có bệnh, ta sẽ tìm đại phu tốt nhất xem cho cô, đem bệnh của cô chữa khỏi, bèn uyển chuyển nói: "Khụ khụ! Cô nương cho dù không bị thương cũng có thể tìm đại phu xem, có thể là chỗ khác sinh bệnh."
Lâm Trinh trầm mặc, tên này nói quanh co lòng vòng cũng chỉ là mắng cô có bệnh mà!
"Ta chỗ nào cũng rất khỏe mạnh, không có bệnh, không cần xem."
"Cô nương, cô nên đi xem đại phu vẫn tốt hơn." Dương Văn Bác khuyên nhủ.
"..." Xem mẹ ngươi ấy.
Dương Văn Bác nhìn Lâm Trinh cúi đầu im lặng, cho rằng nàng đang suy xét lời của hắn, nhưng đúng lúc này một bóng người từ trên trời giáng xuống, đụng gãy mấy nhánh cây, rồi trực tiếp đáp xuống người Lâm Trinh.
"Răng rắc -" Là tiếng xương cốt vỡ vụn.
Lâm Trinh "Phốc..." một tiếng, phun ra một ngụm máu, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Dương Văn Bác bị sự việc trước mắt làm sửng sốt, vài giây sau hắn mới hô to: "Cô nương, không sao chứ?"
Nhưng Lâm Trinh đã hôn mê, không cách nào trả lời hắn. Dương Văn Bác lập tức ngồi xổm xuống, đem cái người vừa nện lên Lâm Trinh kéo xuống, nhìn lại người kia, rồi kinh ngạc phát hiện, đây chẳng phải là gã sai vặt đi theo hắn, Tiểu Thanh sao?
》 》 》 》 》 》
Ở trong sơn động, Lâm Trinh sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất, bỗng lông mi cô run run, tay che lại cái trán chậm rãi mở mắt, mê mang nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh đều là vách đá, bên cạnh có một đống lửa, mà nhìn trên người lại thấy một chiếc áo ngoài màu trắng.
Đây là nơi nào? Cô nhớ rõ mình bị vật gì đó rơi nhanh xuống đập vào người làm ngất xỉu, còn phun một ngụm máu tươi, thậm chí nghe được cả âm thanh xương cốt bị gãy, mà cô bây giờ còn chưa có chết đi?
Lâm Trinh muốn ngồi dậy, phát hiện vừa động cả thân mình đều đau, vì thế cô không dám lộn xộn nữa.
"Này! Có ai không?" Lâm Trinh hướng bên ngoài hô.
Lúc này Lâm Trinh nghe được âm thanh có người đi vào.
"Cô nương, cô tỉnh rồi?" Dương Văn Bác cao hứng nhánh chóng đi đến bên cạnh bên cạnh Lâm Trinh ngồi xổm xuống hỏi.
Lâm Trinh vừa ngẩng đầu, thấy Dương Văn Bác, còn có một người đứng bên cạnh sắc mặt trắng bệch,vẻ mặt rối rắm, người này nhìn thế nào rất quen mắt a?
Ta đi, là gã sai vặt của Dương Văn Bác, nhưng vì sao hắn lại ở chỗ này? đập cô choáng váng sẽ không phải là hắn chứ?
Ai~ thôi, không nghĩ nhiều nữa, vì thế Lâm Trinh hỏi: "Nơi này là chỗ nào?"
"Chúng ta còn ở dưới vách núi đen, tại hạ thấy cô nương thương thế nghiêm trọng, nên tạm thời đưa cô nương vào trong sơn động dưỡng thương." Dương Văn Bác giải thích.
"À! Vậy tại sao hắn lại ở đây?" Nàng nhìn về phía gã sai vặt hỏi.
Vẻ mặt gã sai vặt còn đang rối rắm lập tức cứng đờ, vẻ mặt vặn vẹo, mà Dương Văn Bác cũng có vẻ không được tự nhiên.
"Khụ khụ, thật ra sự việc là như thế này."
Dương Văn Bác bắt đầu giải thích cẩn thận.
Lâm Trinh nghe xong dạ dày lại đau một trận.
Thì ra cô bị đập thành trọng thương chính là bởi vì hắn!
Gã sai vặt của Dương Văn Bác tên Tiểu Thanh, ngay lúc đầu hắn bị tên sát thủ kia làm hôn mê, tỉnh lại không thấy thiếu chủ nhà hắn, vì thế sốt ruột tìm kiếm, hắn tìm được dấu chân đến bên vách núi, cho rằng thiếu chủ nhà hắn bị sát thủ kia bức nhảy vực, hắn nghĩ thiếu chủ dù sao cũng đã nhảy vực, hắn liền không thiết sống nữa, cho nên nhảy vực đi theo bồi thiếu chủ. Thời điểm hắn nhảy xuống vừa vặn là lúc Lâm Trinh và Dương Văn Bác đang nói chuyện không để ý, vì vậy Lâm Trinh xui xẻo bị nện trúng. Sự việc chính là đơn giản như thế.
Tiểu Thanh thấy Lâm Trinh sắc mặt khó coi, sau đó không ngừng xin lỗi, còn đội ơn đội nghĩa cô, nếu không có cô làm lá chắn thịt, hắn đã trực tiếp đi gặp Diêm Vương rồi, mạng này của hắn là Lâm Trinh cứu. Lâm Trinh biết, hắn không cố ý, cho nên cuối cùng Lâm Trinh chỉ có thể nhận mình xui xẻo. May thay hiện giờ thể chất cô không giống người bình thường, nếu không cũng đã đi gặp Diêm Vương rồi.
Thời gian tiếp theo Lâm Trinh dưỡng thương, Dương Văn Bác ra ngoài tìm thứ có thể ăn, Tiểu Thanh muốn cùng hắn đi tìm, nhưng không ngã chết lúc đó cũng trọng thương, cho nên chỉ có thể cùng Lâm Trinh dưỡng thương.
Mấy ngày nay Lâm Trinh đều ăn thuốc tiên của Dương Văn Bác đưa, thêm thể chất khác thường cũng bình phục một nửa,
có thể đi lại bình thường.
Sau bọn họ bắt đầu tìm kiếm đường ra ngoài, Lâm Trinh hỏi thành trấn cach bọn họ gần nhất tên là gì, sau đó đưa tên vào đồng hồ truy tung, tiếp theo dựa vào con đường chuẩn xác mà đồng hồ cho, bọn họ rốt cuộc cũng ra khỏi nơi khỉ ho cò gáy này.
Bọn họ đến một trấn nhỏ khác, ở một tửu lâu ăn một bữa, làm Lâm Trinh cảm thán là bọn họ đến tửu lâu nàng cũng là sản nghiệp của nhà Dương Văn Bác, nhưng Dương Văn Bác lại nói là khách du ngoạn, không để người của tửu lâu biết, nên che giấu thân phận.
Lâm Trinh bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách lúc trước khi hắn rời đi một gian tửu lâu khác nhà mình lại không ai đưa tiễn a! Thì ra những người đó cũng không biết thân phận của hắn.
Màn đêm buông xuống.
Lâm Trinh ở trên giường lăn qua lộn lại, cô bây giờ thực sự rất lo lắng cho nhiệm vụ này, không nghĩ tới một cái nhiệm vụ đơn giản lại khó hoàn thành như vậy. Mấy ngày nay cô vì cùng Dương Văn Bác kết dao bằng hữu, mà dùng sức lôi kéo, làm tốt quan hệ. Sự việc cũng như dự đoán rất thuận lợi. Hắn hiện giờ không còn khách sáo với cô nữa, điều này làm cô rất vui vẻ.
Vốn tưởng thừa dịp mấy ngày nay có quan hệ tốt với Dương Văn Bác muốn lừa hắn là cô cùng người khác đánh cược muốn quần đùi của hắn, nhưng lại nghĩ tới bộ dáng chính nhân quân tử của hắn, nếu biết có người lấy quần dùi của hắn đánh cược mà nói, quan hệ bằng hữu mà cô vất vả xây dững sẽ bị hủy hoại, cho nên cô đành từ bỏ ý nghĩ này.
Ai~ Nhiệm vụ một ngày không hoàn thành, trong lòng lại một ngày không an tâm. Không được, dù sao bây giờ cũng chưa muộn, cô muốn tới chỗ đó cảu Dương Văn Bác thử xem một ý tưởng khác, thì lòng mới dễ chịu chút.
Lâm Trinh nghĩ xong lập tức hành động, sửa soạn tốt quần áo ra cửa, hướng phòng Dương Văn Bác đi tới.
Cô đi tới phòng hắn, gõ gõ cửa, một lát sau cửa mở ra, nhìn thấy Dương Văn Bác kinh ngạc nhìn mình, cười gượng: "Haha~ ngươi còn chưa đi ngủ à?"
Dương Văn Bác lúc đầu còn tưởng là Tiểu Thanh, nhưng không nghĩ người tới lại là Lâm Trinh: "Không biết Lâm cô nương tìm tại hạ có chuyện gì quan trọng sao?"
Lâm Trinh nghe xưng hô Lâm cô nương này có chút bất đắc dĩ, mặc dù cô cùng hắn hiện tại tương đối quen thuộc, bảo hắn trực tiếp gọi tên cô là được rồi, nhưng hắn thế nào cũng không không đồng ý, trực tiếp thêm cái họ trước cô nương, vì thế cũng tùy hắn gọi: "Đúng là có chút việc muốn cùng ngươi nói, không biết bây giờ ngươi tiện không?"
Ý tưởng của cô chính là muốn cùng Dương Văn Bác nghiêm túc nói chuyện.
"Có gì vào trong rồi nói." Hắn cười nói.
"Được."
Lâm Trinh không khách khí đi vào trực tiếp ngồi lên cái ghế.
Dương Văn Bác đóng cửa, đi đến bên cô ngồi, hỏi: "Cô nương có chuyện gì? Không cần ngại, cứ nói thẳng."
Lâm Trinh hỏi Dương Văn Bác: "Chúng ta hiện tại coi như là bằng hữu phải không?"
"Lâm cô nương đương nhiên là bằng hữu của tại hạ." Hắn cười
Có hy vọng, Lâm Trinh vui vẻ nghĩ.
Vì thế Lâm Trinh trịnh trọng nhìn Dương Văn Bác: "Đã là bằng hữu, vậy ngươi cũng đừng nghi ngờ ta có bệnh, đầu óc ta thực sự rất bình thường."
"Ách..." Dương Văn Bác thấy Lâm Trinh trịnh trọng nói đầu óc mình bình thường, nhất thời không biết nói gì cho tốt.
Lâm Trinh tiếp tục nói: "Cho nên về sau ta ở chỗ ngươi muốn gì đó, đừng tiếp tục cho rằng đầu óc ta có bệnh, được không?"
Dương Văn Bác cong cong khóe mắt: "Được."
Nàng hiện tại thực sự bình thường?
Lâm Trinh nghe hắn nói xong, vui vẻ cầm bàn tay phải của hắn để trên bàn: "Vậy... Ta đây nói nha!"
Dương Văn Bác nhất thời đỏ mặt, rút tay phải đang bị nàng nắm ho khan hai tiếng, Lâm cô nương vẫn trước sau như một lớn mật, nàng chẳng lẽ không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?
Hắn nhìn Lâm Trinh vẻ mặt chờ mong hai mắt sáng lên thẳng tắp nhìn hắn, không hiểu sao, trái tim bỗng nhiên lại đập nhanh cấp tốc, hắn lập tức quay mặt đi chỗ khác, tự rót một chén nước ổn định lại cảm xúc của mình: "Ừ, nói đi!"
Vẻ mặt Lâm Trinh dè dặn cẩn thận cõi lòng đầy chờ mong hỏi: "Có thể cho ta một cái quần đùi của ngươi không?"
"Phốc-" Dương Văn Bác với vừa uống nước lập tức phun ra.