Tối đến Lâm Minh Trạch mặt dày mày dạn mò đến phòng Lạc Dư trèo lên giường cậu,
- Ngươi! ba.
.
ba, người làm gì vậy.
Lâm Minh Trạch ung dung,
- Hôm nay ta muốn ngủ ở đây, như vậy có thể bồi dưỡng tình cảm cha con nha.
Lạc Dư chửi thề một tiếng, cậu gượng gạo,
- Ba.
.
ba, ừm, tình cảm chúng ta rất tốt mà, bồi dưỡng gì đó không cần đâu.
- Không được.
- Ặc.
Lạc Dư mím môi không biết phải nói gì mới được, một phần cậu không muốn bị đuổi đi một phần lại không muốn ngủ cùng người cha trên danh nghĩa này, làm như nào mới vẹn cả đôi đường đây.
Lâm Minh Trạch ôm Lạc Dư ngủ, kì lạ, đêm nay hắn không mơ thấy người đó nữa.
Mấy hôm sau,
- Thiếu tướng, người ngài muốn tìm vốn không hề tồn tại.
Lăng Triệt cúi đầu nói, hắn đã cho người lật tung hết tất cả tài liệu khắp tinh tế nhưng không hề có hồ sơ của người Lâm Minh Trạch muốn tìm.
- Không có?
Lâm Minh Trạch nghi hoặc, không lẽ người đó vẫn chưa hóa hình.
- Được rồi, cậu đi trước đi.
Lâm Minh Trạch từ ngày đó rất ít khi mơ thấy người nam nhân đó nữa, đặc biệt khi ngủ với Lạc Dư, ban đêm thậm chí hắn còn không tỉnh dù chỉ một lần.
- Sao vậy?
Lạc Dư vừa ăn vừa nói,
- Trên mặt con dính thứ gì sao.
Lâm Minh Trạch ánh mắt phức tạp,
- Không có, ăn đi.
!.
.
Lạc Dư tức giận, Lâm Minh Trạch không phản ứng, hắn túm gáy cậu nhấc lên,
- A, A Dư thật thông minh, cuối cùng cũng nhận ra ta rồi.
Giọng hắn mang theo ý cười, khóe miệng khẽ nhếch.
Lạc Dư không thèm giãy giụa nữa, cậu trợn trắng mắt,
- Cậu rõ ràng đang chế giễu tôi.
- Đâu có đâu.
Lâm Minh Trạch lắc lắc con thỏ nhỏ trong tay vô tội nói, Lạc Dư hét lên,
- Lắc cái gì mà lắc, thả tôi xuống.
- Không.
Lạc Dư vùng vằng dùng móng vuốt cào bàn tay hư hỏng của Lâm Gia Viễn,
- Được rồi, thả cậu xuống là được chứ gì.
Lâm Minh Trạch ăn đau bất đắc dĩ để Lạc Dư trở lại chỗ cũ, hắn ngồi xuống chống cằm,
- A Dư, baba sắp ra chiến trường rồi.
Lạc Dư bĩu môi,
- Liên quan gì đến ta.
Lâm Minh Trạch nhướn mày:
- Con không có gì muốn nói với ta sao, lần này ta đi ít nhất phải một tháng mới về được a.
Lạc Dư lầm bầm:
- Sao lâu vậy.
Đi lâu như vậy thì ai chơi với cậu chứ, Lâm Minh Trạch nghe thấy bật cười,
- Trùng tộc bên kia lại phát động tấn công, ta bắt buộc phải đến đó chỉ huy.
Lạc Dư nhíu mày,
- Cậu mới 15 sao lại phải làm mấy thứ nguy hiếm đó chứ.
Lâm Minh Trạch chọc chọc vào người cậu, thản nhiên:
Lạc Dư phồng má nói, cậu hừ một tiếng quay đầu đi, cậu còn chưa tha thứ cho hắn đâu, dám bắt cậu gọi baba, thật to gan.
Lâm Minh Trạch cười,
- Được rồi, ta còn có việc phải làm, tạm biệt nha, thỏ ngốc.
Lạc Dư quay phắt lại,
- Ta mới không có ngốc.
Lạc Dư trở về phòng của mình,
- Hôm nay sao nóng vậy a.
Lạc Dư chạy vào nhà tắm ngâm nước lạnh nhưng nhiệt độ trên người cậu chỉ có tăng chứ không có giảm.
- Ưm ~
Lạc Dư ngâm suốt mấy tiếng đồng hồ, trời bên ngoài cũng không còn sớm nữa.
Lâm Minh Trạch mẫn cảm phát giác ra trong nhà có tin tức tố của omega, sắc mặt hắn âm trầm, đừng để hắn biết là kẻ nào làm mấy thứ này!
"Rầm"
Người hầu trong nhà bị tiếng động dọa sợ, người làm trong nhà tất cả đều là beta nên họ cũng không có bị tin tức tố của omega làm ảnh hưởng.
- Là kẻ nào làm cái trò này.
Người hầu ngơ ngác không hiểu gì, Lâm Minh Trạch lạnh lùng hừ một tiếng, hắn ngửi ngửi đi theo hương vị chua chua ngọt ngọt trong không khí đi đến phòng Lạc Dư,
"Cốc cốc"
- A Dư, A Dư!
Mắt Lâm Minh Trạch tràn đầy lửa giận, dám có ý đồ với A Dư của hắn,
"RẦM"
"Không có người"
Vừa bước vào Lâm Minh Trạch đã bị tình tức tố vị quýt ập thẳng vào mặt, hắn nhẫn nhịn cảm giác khó chịu nhìn xung quanh,
- A Dư.
.
Lâm Minh Trạch từng bước đi đến phòng tắm,
"Cạch"
"!.
"
Lâm Minh Trạch ngơ ngác nhìn người con trai trong nhà tắm,
- Là ngươi.
Lâm Minh Trạch chắc chắn không nhận nhầm, đây chính là người nam nhân xuất hiện trong giấc mơ