Lạc Dư mặt dày mày dạn chạy đến ở nhờ nhà Quân Minh Tịch,
- Tịch đại vương, ngài thu nhận tôi đi mà, tôi bây giờ không có chỗ để về nữa rồi, hức.
.
hức.
Lạc Dư lau giọt nước mắt không hề tồn tài, Quân Minh Tịch mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính lạnh nhạt nói:
- Chỗ tôi không chứa chấp người lười chảy thây như cậu.
Lạc Dư trợn mắt,
- Tôi mặc kệ, từ giờ tôi sẽ ở nơi này, còn nữa, cậu đuổi hết mấy người trong nhà đi đi, mọi việc cứ để tôi lo.
Quân Minh Tịch day day trán,
- Lạc Dư, cậu quậy đủ chưa.
Lạc Dư vùng vằng,
- Chưa, cậu mau đuổi họ đi đi mà.
Quân Minh Tịch bất lực,
- Biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.
- Hì hì, Tịch đại vương, cậu là tốt nhất.
Nói xong Lạc Dư liền tung tăng chạy ra ngoài, không lâu sau người làm trong nhà đều rời đi, căn nhà to lớn, lúc này chỉ còn lại hai người Quân Minh Tịch và Lạc Dư.
Nhân lúc Quân Minh Tịch chưa xuống nhà, Lạc Dư để thật nhiều thức ăn vào trong tủ lạnh, nước cũng bị cậu rót vào phình nước cất gọn một góc.
- Cậu làm gì vậy.
Quân Minh Tịch đứng ở cửa bếp nhăn mày, Lạc Dư thấy hắn làm xong việc rồi thì vui vẻ kéo tay hắn,
- Tịch đại vương, tôi không biết nấu ăn, cậu nấu đi tôi ăn với.
- ! Sao cậu nói để cậu lo hết mà.
Lạc Dư làm ra vẻ đương nhiên,
- Làm gì có ai hoàn hảo đâu, tôi không biết nấu ăn nhưng lại biết rửa bát a.
Quân Minh Tịch nhìn cái máy rửa bát nằm gọn một bên đen mặt,
- Tránh ra.
Giờ hắn nói cũng vô ích, tự túc cho nó nhanh.
Tài nấu ăn của Quân Minh Tịch không có gì phải chê, tay nghề còn hơn cả đầu bếp 5 sao.
"Ực"
Nhìn ngon quá đi, Lạc Dư nhân lúc hắn không để ý lấy mấy cái cánh gà chiên chuồn vào phòng ăn nhóp nhép,
"Cạch"
Quân Minh Tịch dùng chìa khóa mở cửa,
- Lạc, Dư.
- Hơ hơ.
Lạc Dư ăn nốt cái cánh gà còn lại, cậu lau miệng,
- Tại, tại tôi đói quá nên mới như vậy.
- Bữa nay cậu nhịn đi.
- Đừng mà.
Lạc Dư lạch bạch chạy theo, cậu khóc lóc ủy khuất,
- Oa, Tịch đại vương, tiểu nhân biết sai rồi, ngài cho tôi ăn đi mà.
Lạc Dư dùng bàn tay dính đầy dầu mỡ nắm lấy áo Quân Minh Tịch năn nỉ,
- Buông.
.
tay.
Quân Minh Tịch nghiến răng nghiến lợi nói, Lạc Dư kiên quyết,
- Không, trừ phi cậu cho tôi ăn với.
Quân Minh Tịch cười lạnh, hắn thò tay túm lấy cổ áo cậu nhấc lên, Lạc Dư nhìn chân mình cách mặt đất một đoạn không nhịn được nói:
- Quân Minh Tịch, cậu có cho tôi ăn không thì bảo.
- Nhịn.
- Oa oa oa! huhu.
Lạc Dư lại giở trò ăn vạ, cậu biết tên này ghét nhất người khác ầm ĩ trước mặt hắn, cậu nghịch như vậy không tin hắn không cho cậu ăn.
- Tôi đói! hức.
.
HU HU! OA.
.
Quân Minh Tịch bóp trán, chỉ bàn ăn,
- Ăn, ăn, ăn, cho cậu tất, ăn đi, không ăn hết tôi vứt cậu ra ngoài đường.
- Hè hè! Tịch đại vương yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh.
"Rầm"
Quân Minh Tịch về phòng đóng sầm cửa lại, Lạc Dư ngó lên tầng xác định hắn không trốn ở đâu đó liền vui sướng ngồi vào bàn ăn.
"rộp rộp"
Đợi đến lúc Quân Minh Tịch tắm xong đi xuống lầu thì Lạc Dư đã trở về phòng từ lâu rồi.
Hắn nhìn bàn ăn trống không hung hăng siết chặt tay kiềm nén không để cho bản thân nổi điên.
Biết rửa bát, mọi việc cứ để tôi lo! nói hay lắm, mẹ ki*p, đầu hắn có vấn đề nên mới tin thằng này.
- LẠC DƯUUU.
.
- Ờm, ha ha.
Lạc Dư trong phòng cười gượng, không phải cậu không