1tháng sau,
- Chúng ta đi đâu bây giờ.
Quân Minh Tịch cõng Lạc Dư trên vai nói,
- Ừm, ta cũng không biết, lúc này chắc chắn mấy nguyên lão cấp cao đã biết ngươi là tang thi rồi, không thể về.
Lạc Dư nhăn mày nói, Quân Minh Tịch chần chừ một chút rồi nói:
- Ta muốn xây dựng căn cứ của riêng mình, A Dư, em ủng hộ ta chứ.
Lạc Dư bĩu môi:
- Ngươi muốn làm gì thì làm, dù thế nào thì ta cũng sẽ bám lấy ngươi, đừng hòng vứt bỏ ta.
Quân Minh Tịch cong mắt cười, A Dư của hắn là tốt nhất.
- Hử? mưa sao.
Quân Minh Tịch lấy tay lau vệt nước trên mặt mình, Lạc Dư hoảng hốt,
- Mau tìm chỗ tránh đi.
Quân Minh Tịch tuy có hơi nghi hoặc những vẫn làm theo tìm một chỗ trú mưa.
Rào rào
Cơn mưa máu ập xuống, Quân Minh Tịch ánh mắt lóe lên tia thèm khát,
- A Dư, ta muốn ra ngoài.
Lạc Dư biết cơn mưa này sẽ giúp tang thi tiến hóa thêm một bước nữa, Quân Minh Tịch muốn ra ngoài tắm mưa cũng không phải chuyện lạ,
- Ừm, đi đi, ta ở đây đợi ngươi.
Lời cậu vừa dứt đã không thấy bóng dáng Quân Minh Tịch đâu,
- Gừ.
.
Gào.
.
Lạc Dư ngồi một góc co người lại,
- Ưm, khó chịu quá.
Cơ thể cậu giống như bị ngọn lửa thiêu đốt vậy, đầu óc cũng không còn minh mẫn, mơ mơ hồ hồ bịp tai lại,
- Đừng kêu nữa, đầu! đau.
.
quá.
Trước mắt Lạc Dư tối sầm, cậu ngã phịch xuống đất ngất đi.
3 ngày sau,
- A Dư, A Dư.
.
Quân Minh Tịch cả người sảng khoái chạy về, hắn kinh ngạc nhìn Lạc Dư đang nằm sõng soài dưới đất, có chút không hiểu tại sao cậu lại ngất đi.
- A Dư, mau tỉnh, mau tỉnh.
"Ưm ~"
Lạc Dư rã rời mở mắt nhìn hắn một cái rồi lại nhắm mắt lại, cậu thử cảm nhận tinh hạch trong đầu mình,
Haiz
Không hồi phục, mưa máu cũng không có tác dụng, ha, thật mệt mỏi.
- A Dư.
.
- Đừng nói nữa.
Đau đầu, Lạc Dư ngồi dậy mặc kệ Quân Minh Tịch ngồi đó, tự mình lấy thức ăn trong bạch long ra,
- Ăn không.
Lạc Dư đưa cho Quân Minh Tịch một đĩa thức ăn đã được nấu sẵn hỏi, thấy hắn gật đầu cầm lấy thì cậu lại lấy thêm một đĩa nữa bắt đầu ăn ngấu nghiến.
- Ngon quá.
Quân Minh Tịch từ nãy đến giờ vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm chiếc đĩa trong tay,
- A Dư, A.
.
- Lại cái gì nữa.
Lạc Dư mất kiên nhẫn nói, không thấy cậu đang rất đói sao.
Quân Minh Tịch chỉ chỉ tay,
- Đĩa, đĩa.
.
Lạc Dư ngẩng đầu, động tác ăn cũng dừng lại,
- Đây, là, ta làm sao.
Quân Minh Tịch đưa cái đĩa bằng kim loại đến trước mặt cậu vô tội gật đầu,
- Đúng vậy.
Lạc Dư chớp mắt, cậu nhìn thanh sắt ở gần đó mắt nhiễm ý cười,
Ken két
Lạc Dư hơi dùng sức, thanh sắt trong tay bị cậu kéo kéo, vặn vặn đủ mọi hình dạng, Quân Minh Tịch ngồi nhìn hết từ đầu đến cuối,
"Ực"
Đũng quần lạnh lẽo, Quân Minh Tịch bất giác kẹp chặt hiểu huynh đệ của mình, hắn đột nhiên có xúc động muốn khóc, A Dư mất dị năng thì để cậu mất hẳn đi, sao tự nhiên lại chui ra một cái dị năng hệ sức mạnh chứ.
- Ha ha.
Lạc Dư cười tít mắt,
"Mèo mướp thúi, ngươi ra đây chơi với ta đi, ta hứa sẽ, không,bẻ, ngươi ra thành mấy mảnh đâu"
250 dựng đứng lông, nó cười gượng,
- / Không cần đâu kí chủ, tôi hơi mệt không muốn chơi/
Cái giọng điệu hận không thể băm nó thành trăm mảnh đó, ha hả, nó còn lâu mới tin nhá.
Hơn nữa bên ngoài vẫn còn một Quân Minh Tịch, nó chưa muốn về tây thiên sớm như vậy a.
- A.
.
A Dư, em có ăn