Lạc Dư giật thót mình, cậu cứng ngắc ngẩng mặt lên nhìn,
- Hì hì, chào buổi sáng.
Áo Tư Nhĩ Đặc lười biếng nằm trên cành cây vẫy tay chào cậu, sắc mặt Lạc Dư biến đen,
- Ngươi dậy từ bao giờ.
Cậu cố làm ra vẻ bình tĩnh từ trong lỗ ch* chui ra, đứng lên phủi bụi trên người.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhìn vành tai đỏ bùng của cậu cười càng thêm thiếu đánh,
- Nha, ta dậy trước ngươi nửa cảnh giờ, thế nào, bất ngờ lắm đúng không.
Hắn nhướn mày nói, chậc chậc, nếu không dậy sớm thì hắn đã bỏ lỡ trò hay rồi, nhóc con nghịch ngợm này vậy mà chấp nhận chui lỗ ch*.
Áo Tư Nhĩ Đặc vuốt mũi, sao hắn cứ thấy buồn cười thế nhỉ.
- Ngươi!
Lạc Dư nhăn nhó, tên này dám chọc cậu.
- Ta không biết, ta muốn đi chơi.
Lạc Dư dậm chân, cậu trừng mắt nhìn Áo Tư Nhĩ Đặc, giọng điệu có chút giống làm nũng hơn là tức giận.
- Ha ha.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhảy từ trên cây xuống, hắn quàng tay khoác lấy vai cậu.
- Đi thôi.
Lạc Dư không chịu,
- Đi đâu?
Cậu không muốn trở về bị đám tì nữ kia nhìn chằm chằm đâu.
Áo Tư Nhĩ Đặc bóp mũi cậu,
- Đi chơi, có đi hay không đây.
Lạc Dư tát bay cái tay trên mũi mình ra, mắt cậu sáng lên,
- Đi, đi, ta muốn đi chơi.
Lạc Dư hí hửng cầm tay Áo Tư Nhĩ Đặc kéo đi,
- Ta muốn đi ăn trước, cả ngày hôm qua ta chưa ăn gì rồi.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhăn mày,
- A Dư, hôm qua ngươi nhịn đói?
Lạc Dư hồn nhiên nói,
- Đúng a, sao vậy??
Sắc mặt Áo Tư Nhĩ Đặc tối lại,
- A Dư, từ giờ không được nhịn đói nữa, biết chưa.
Lạc Dư nghiêng nghiêng đầu, cậu cong mắt cười nhìn hắn,
- Nhưng mà ta cứ muốn không ăn đó! A.
Lạc Dư bị Áo Tư Nhĩ Đặc chọt, cậu không nhịn được rùng mình một cái, cười khành khạch,
- A hahaha!.
Áo.
.
Áo Tư.
Áo Tư Nhĩ Đặc nhếch môi,
- Nói lại.
Lạc Dư cười đến chảy nước mắt, cậu giữ chặt tay hắn, thở hổn hển,
- Ta! ta sẽ không nhịn ăn đâu mà, ta hứa đó.
Lạc Dư lắc lắc tay hắn,
- Đừng chọt ta nữa nha.
Áo Tư Nhĩ Đặc cong môi, tâm tình không tệ buông tha cho cậu.
- Đi ăn thôi.
- Oa, đi ăn, đi ăn.
Lạc Dư thấy hắn không chọt mình nữa thì vui vẻ chạy trước nhìn đông ngó tây,
- Ăn cái gì đây, dê nướng, gà quay, hay th*t bò a, khó chọn ghê.
Áo Tư Nhĩ Đặc buồn cười,
- Chúng ta có thể ăn hết từng món mà.
Lạc Dư chu môi,
- Nhưng ta không ăn nổi.
Lạc Dư sờ bụng thở dài thườn thượt, tại bụng cậu nhỏ quá mà.
- Mang về.
Áo Tư Nhĩ Đặc hào phóng nói, Lạc Dư mắt sáng lấp lánh,
- Là ngươi nói đó, lát nữa đừng hối hận.
- Ta không thiếu một chút tiền đó.
- Ha ha.
Lạc Dư cười gằn, vậy thì đừng trách ta.
- Ta muốn cái đó.
- Cái đó nữa.
- Chỗ này ta lấy tất.
- !.
Nửa canh giờ sau,
- A Dư, ngươi! mua xong chưa vậy.
Áo Tư Nhĩ Đặc loạng choạng chạy theo sau Lạc Dư, trên tay hắn không còn lấy một chỗ trống tất cả đều là đồ ăn và đồ ăn.
- Còn lâu, ngươi nói cho ta mang về ăn mà, ta muốn lấy bao nhiêu thì ta