250 ở trong không gian nhìn người nào đó đang cẩn thận từng li từng tí chăm sóc kí chủ ngu ngốc của mình cảm thán, đúng là tình yêu.
Áo Tư Nhĩ Đặc để Lạc Dư nằm trên giường rồi tự mình giúp cậu thay y phục.
- A Dư của ta.
Hắn mê luyến hôn lên khóe môi Lạc Dư một cái, 250 nhìn thấy hắn như vậy thì lẩm bẩm,
- /Bienthai./
Nó nhìn kia chủ nhà mình còn đang ngủ ngon lành chẹp miệng, phải làm thế nào đây.
Lạc Dư biết hết mọi thứ rồi liệu có chịu công lược nữa không, chỉ còn 1% nữa thôi, kí chủ, cậu nên vì đại cục a.
250 Lắc lắc đuôi, nó nằm ườn người ra đôi tai khẽ cụp lại.Áo Tư Nhĩ Đặc cũng chẳng muốn ăn uống gì, hắn cởi y phục trèo lên giường ôm lấy thân thể lạnh băng vào lòng ủ ấm.
- A Dư...
Tìm thấy A Dư rồi nhưng kì quái là cảm giác bất an không những không giảm mà lại còn tăng, trái tim cứ đập thình thịch khiến hắn khó chịu, muốn được yên tĩnh.
- A Dư, ngươi sẽ mãi ở bên ta đúng không.
Sáng hôm sau Lạc Dư tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong lòng Áo Tư Nhĩ Đặc, cậu trầm mặc chủ động nằm dịch ra, tạo nên một khoảng cách nhìn như gần nhưng thực chất lại rất xa, rất xa.
"Mèo mướp thúi, tiến độ công lược đến đâu rồi"
250 ngáp một cái nói:
- / Còn 1% nữa là đầy, cậu định làm gì tiếp theo đây/
Lạc Dư nhếch môi cười nhạt nhẽo,
"3 ngày sau chúng ta sẽ rời đi"
250 kinh ngạc, kí chủ của nó không muốn ở lại thế giới này sao.
- / Kí chủ, cậu.../
"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn, không bao giờ"
Cậu không muốn chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa, cậu đau đủ rồi.
Lúc Áo Tư Nhĩ Đặc thức giấc thấy A Dư của hắn nằm tít bên trong, mày hung hăng nhíu chặt,
- A Dư.
- ...
Áo Tư Nhĩ Đặc còn tưởng Lạc Dư vô thức lăn ra khỏi vòng tay của mình nên nhích người dán sát vào lưng cậu dùng cơ thể ấm áp bao phủ lấy Lạc Dư.
- / Kí chủ/
"Mặc kệ hắn"
Trên khuôn mặt tuyệt mĩ của Lạc Dư không có lấy một chút biểu cảm dư thừa nào, ánh mắt hờ hững môi mỏng khẽ nhếch nhàn nhạt nở một nụ cười.
Lạc Dư nằm trên giường đợi đến lúc Áo Tư Nhĩ Đặc thay hắc bào rời đi mới chịu ngồi dậy sửa sang lại y phục trên người.
- / Kí chủ, cậu muốn đi đâu/
"Ta muốn trước khi rời đi gặp hai người"
Lạc Dư dùng khinh công bay đến tiểu viện cũ nát của Lạc mẫu, cậu lẳng lặng đứng đằng sau người phụ nữ mặc một chiếc áo đơn bạc, cơ thể lạnh lẽo, đang run rẩy giặt y phục.
- Mẫu thân.
Lạc mẫu cả người cứng ngắc, Lạc Dư nghèn nghẹn,
- Mẫu thân, mẫu thân,...A Dư xin lỗi người.
Xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt phụ thân, xin lỗi vì đã khiến hai người thất vọng, xin lỗi....vì tất cả.
Lạc mẫu khàn khàn nói:
- Con không có lỗi gì cả, con đi đi.
Lạc Dư không nghe theo, cậu đứng dưới bão tuyết không rời mắt