Một đám nam sinh lén lút qua mắt bảo vệ chạy đến sau trường, Doãn Phong vui vẻ:
- Cậu cũng biết chỗ này luôn hả?
- Đương nhiên, cậu nhìn mấy mảnh thủy tinh trên kia kìa, là bọn tôi làm đó.
Doãn Phong mở to mắt, ngay cả thủy tinh cũng bị mài mòn, chậc, cậu ta nhất định phải học hỏi.
- Mấy đứa kia, mau qua đây đi.
Đám đàn em chạy tới, mấy tên dưới chướng Lạc Dư rất thức thời cúi xuống để cậu dẫm lên vai mình trèo lên.
- Các ngươi còn đứng đó làm gì, nhìn bọn họ mà làm theo đi chứ.
Đúng là ngu hết chỗ nói, mấy tên đàn em của cậu ta ủy khuất nhanh chóng cúi xuống.
Hai người Lạc Dư và Doãn Phong trèo qua trước.
- Nè, mau lên coi, đừng để bảo vệ phát hiện.
Tuy bây giờ đang trong giờ nghỉ trưa nhưng học sinh bọn họ bị quản rất nghiêm, ra ngoài là phải làm đủ các thứ, tên, lớp, thời gian trở lại trường học...vân vân và mây mây.
Lạc Dư cũng muốn danh chính ngôn thuận ra trường lắm chứ, nhưng cậu thử một lần rồi, làm một đống thủ tục mệt hết cả người, làm xong thì cũng gần đến giờ vào lớp.
Chính vì vậy mà bác bảo vệ nói với cậu:
- A, sắp vào lớp rồi, ra làm gì nữa đi vài học đi.
Thế là lại bị đuổi vào trong trường, chán.
Doãn Phong khoác vai Lạc Dư nghênh nga nghênh ngang đứng đợi, đột nhiên..
- Mấy cậu kia làm gì đó, muốn trốn học à.
Đám đàn em của Doãn Phong co cẳng muốn chạy thì bị người của Lạc Dư giữ lại bình tĩnh nhìn bảo vệ:
- Chúng cháu sao có thể trốn học được chứ, chẳng qua ở đây có mấy cái cây to, nằm ngủ rất mát nên bọn cháu mới đến đây thôi.
Họ nhìn vẻ mặt hoài nghi của bảo vệ, thấy ánh mắt ông ấy đặt trên bức tường thì đảo mắt suy nghĩ.
- Bọn cháu vừa mới ngủ dậy, đang định đi căn tin ăn đây, nếu không có gì thì chúng cháu đi trước.
- Ừm, được.
Bảo vệ không tin bọn họ nên âm thầm đi theo, Lạc Dư bên kia tường nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ híp mắt.
- Xem ra hôm nay chỉ có cậu với tôi đi chơi được thôi.
- Ah? sao vậy?
Bảo vệ đâu có làm gì họ đâu, tìm cơ hội một lần nữa trốn ra là được mà.
Lạc Dư nhìn cậu ta lắc lắc đầu:
- Cậu mới đến nên không biết, mấy đứa kia đều có tiền sử trốn học hết rồi, trước khi vào lớp bảo vệ nhất định sẽ theo sát không rời, tôi với cậu đi chơi, kệ bọn nó.
Doãn Phong gật đầu, hai người đều vô tâm vô phế như nhau nên chẳng cảm thấy việc bỏ lại anh em có vấn đề gì, chỉ khổ cho mấy đứa nhóc nào đó bị bảo vệ đeo bám đến mệt cả người.
Quán nét,
- Haha, một lũ ngu xuẩn, đến, Doãn Phong bên này có ba đứa.
Lạc Dư điều khiển nhân vật của mình chạy trốn đợi đồng đội đến, cậu tức giận hét lên:
- Sao mấy người đã chết hết rồi, một mình tôi làm sao đối phó được 5 thằng này chứ.
Doãn Phong cũng tức giận đập bàn,
- Bên kia có hack, tôi chẳng làm gì mà cũng nghẻo rồi.
Mắt Lạc Dư bùng lên lửa giận, bên đối thủ bên kia gửi đến mấy lời chế nhạo.
- Một đám phế vật, hắc, không phải là học sinh cấp một đấy chứ.
- Hahah..
Bên bọn họ đang có người phát sóng trực tiếp, hắn là một gamer, kĩ năng cũng không