Doãn Phong chán nản gãi đầu, cái gì đây, sao hôm nay hai người này thân thế, không ngờ luôn.
- Không gọi cậu thì gọi ai a, tôi chỉ có mỗi một người lão đại là cậu, làm gì còn thằng nào đủ trình để làm lão đại của tôi nữa chứ.
- Oh, gọi tôi làm gì?
Lạc Dư kinh ngạc, Nhan Mặc nhân cơ hội cậu không để ý tăng nhanh bước chân chuồn mất, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra, hắn sợ tên nhóc này rồi.
- Lão đại, hôm nay cậu nhất định phải chơi game với tôi đó.
Doãn Phong ủy khuất nói, Lạc Dư phất phất tay.
- Không đi, không đi.
- Sao vậy? Không lẽ tôi chơi gà đến nỗi cậu không muốn kéo tôi?
Lạc Dư khoác vai cậu ta vừa đi vừa nói:
- Không phải, mẹ tôi sắp lấy chồng, tôi phải phụ giúp một vài thứ nên không có thời gian chơi được.
Hai người đi đến nhà ăn, Doãn Phong ngồi đối diện Lạc Dư nghi hoặc.
- Lão đại, cậu không có cha?
- Đúng vậy.
Lạc Dư thản nhiên gật đầu, kí ức của cậu đối với lão cha của mình rất mơ hồ, nếu không phải trong nhà có hình thì cậu cũng không nhớ nổi mặt của ông ấy, còn tình cảm cha con gì đó! ừm, cũng không nhớ nốt.
Cả người Doãn Phong không được tự nhiên, cậu ta cúi đầu gặm bánh mì không nói thêm câu nào nữa, lúc này nên im lặng thì tốt hơn.
- Vậy hôm đó tôi có thể đến không.
Doãn Phong cẩn thận hỏi, Lạc Dư buồn cười, trong đầu cái thằng này rốt cuộc chứa cái gì vậy không biết.
- Cậu muốn đến thì đến, mẹ tôi chắc chắn rất hoan nghênh.
Lạc Dư thầm nghĩ, chỉ cần không để lộ ra chuyện bọn họ thường xuyên tụ tập đánh nhau thì nhất định sẽ an toàn.
- Vậy hôm đó tôi gọi thêm vài người nữa, chúng ta đi nháo động phòng, hí hí.
Doãn Phong cười híp hết cả mắt, Lạc Dư vừa nghe thấy cậu ta muốn nháo động phòng khẽ "chậc" một tiếng.
- Ồ, vậy chúc cậu may mắn, đừng để trúng ỷ thiên chổi của mẹ tôi là được rồi.
Mông cậu vẫn còn đang đau đây này, hức, suốt ngày làm bạn với cái chổi quét nhà cậu cũng quen rồi, chỉ sợ mấy thằng này ăn ỷ thiên chổi xong không xuống được giường thôi, đau lắm đó.
- Tôi là ai chứ, lão đại, cậu cứ yên tâm đi, chuyện nháo động phòng này cứ giao cho tôi.
Doãn Phong đảo mắt thầm nghĩ, ở nhà cậu ta cũng ăn đâu có ít, một tuần không ăn ba đến năm lần ỷ thiên chổi siêu cấp của lão cha là ngủ không ngon a, mẹ của Lạc Dư ra tay làm sao nặng bằng cha cậu ta được.
- Hờ hờ.
Lạc Dư nhìn vẻ mặt không cho là đúng của cậu ta nhếch miệng, cậu có nên chuẩn bị giấy xin phép nghỉ