Một luồng bạch quang hiện lên, sợi xích ở chân Lạc Dư tự động mở ra. Cậu không chút do dự chạy đi, nhưng chân cậu vừa bước ra ngoài Ma Thiên Vũ ở trong phòng bếp sắc mặt trầm xuống.
Hắn vốn dĩ muốn làm cơm cho A Dư nhưng xem ra A Dư của hắn không cần a. Thân ảnh Ma Thiên Vũ biến mất tại chỗ, lúc này Lạc Dư còn đang tránh đám lính canh lén lút chạy đến đại môn.
Cậu chưa kịp bước ra khỏi ma cung thì giọng nói trầm thấp ẩn chứa một tia không hài lòng vang lên:
- A Dư, ngươi lại không ngoan rồi.
Lạc Dư cứng đờ, cậu cắn răng quay đầu lại nhìn Ma Thiên Vũ, nói:
- Ma Tôn đại nhân, người việc gì phải làm khó một vô danh tiểu tốt như ta chứ, buông tha cho ta không được sao.
Ma Thiên Vũ nhìn Lạc Dư cười khổ:
- Nếu buông được thì ta còn cần tìm ngươi nữa sao.
Đúng vậy, hắn không quên được Lạc Dư, không quên được mà cũng chẳng muốn quên. Hắn nhìn Lạc Dư cười dịu dàng, nói:
- A Dư, mau qua đây.
Lạc Dư nhăn mày lùi dần về phía sau, cậu quay đầu muốn chạy chốn, cậu biết tu vi của Ma Thiên Vũ đã vượt qua mình, muốn đấu cũng đấu không lại, chi bằng chạy được đến đâu thì hay đến đó.
Nhưng cậu đã quá coi trọng mình cũng đánh giá thấp tu vi của Ma Thiên Vũ, cậu chưa kịp chạy được mấy bước thì cơ thể đã mất khống chế lùi nhanh về phía sau đến khi chạm vào lồng ngực của Ma Thiên Vũ thì mới dừng lại.
Ma Thiên Vũ ôm Lạc Dư vào lòng, hắn cười khẽ một tiếng thổi khí vào tai cậu nói:
- Ngươi chốn không thoát.
Lạc Dư bị hắn cưỡng ép đưa về phòng, Ma Thiên Vũ cười cười nói:
- Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi, đừng chốn, dù gì cũng chốn không nổi.
Khóe môi Lạc Dư giật giật nhưng cuối cùng cậu cũng ngoan ngoãn ngồi im nhìn hắn rời đi.
Cậu gọi 250, nói:
- Mèo mướp thúi ngươi xem tên này có bày kết giới gì ở đây không.
- Ê, mèo mướp thúi...
- Mèo mướp thúi, ngươi đâu rồi...
250 ở trong không gian nghe tiếng Lạc Dư gọi mình mà khóc không ra nước mắt, kí chủ vừa gặp được đối tượng công lược thì bao nhiêu quyền nó đều bị tước đoạt hết, ngay cả thời gian xuất hiện cũng giống như thời gian trước, bị bó hẹp lại rồi, trên màn hình trong suốt hiển thị nó đã dùng hết thời gian của mười năm sắp tới, như vậy cũng có nghĩa là trong mười năm tới hắn sẽ không được ra ngoài hay trả lời Lạc Dư nữa.
Lạc Dư có chút kì quái, mèo mướp thúi tên này lại chạy đi chỗ nào rồi.
Không để cậu kịp suy nghĩ thì Ma Thiên Vũ đã mang đồ ăn bước vào, hắn có chút thỏa mãn nhìn Lạc Dư vẫn ngồi im không gây chuyện.
Ma Thiên Vũ đặt đồ ăn xuống bàn nói:
- A Dư, mau ăn thôi, đây là đồ ăn ta tự tay chuẩn bị đó, mau lên.
Lạc Dư mím môi, thật thơm, cậu