Đến tối,
- Nhiên Nhiên, ai cho phép ngươi được nằm trên giường, đi xuống mau lên.
- Gâu..
Vũ Nhiên nhìn cậu kêu một tiếng rồi chui đầu vào chăn đưa mông về phía cậu. Lạc Dư tức điên lên chạy tới nắm cái đuôi đang lắc lư của nó kéo xuống giường,
Vũ Nhiên kêu " Ẳng" một tiếng, quay đầu ngoạm lấy tay Lạc Dư, cậu cắn răng:
- Ai kêu ngươi phá ổ của mình, bây giờ lại muốn chèo lên giường, sao ngươi không lên đầu ta mà ngồi luôn đi.
Vũ Nhiên lè lưỡi, hắn thấy cậu buông đuôi mình ra thì vui vẻ nhanh chóng chui tọt vào trong chăn, nó quay đầu nhìn thử, thấy đuôi mình vẫn ở bên ngoài thì lại dịch qua dịch lại đến khi không để lộ ra một sợi lông ra trước mắt Lạc Dư thì mới dừng lại.
Lạc Dư chống tay nhìn cái đống trên giường, cậu lau mồ hôi trên trán, giỏi lắm, đối tượng công lược. Lạc Dư hỏi 250 :
- Ta có thể đánh nó đúng không.
250 trong không gian ngồi nhìn một người một chó, có chút chua nói:
-/ Cậu cứ đánh thoải mái, chỉ cần hảo cảm vẫn tăng là được/
Lạc Dư cười haha xoa xoa tay, cậu nhảy lên giường ôm chặt đống chăn, Vũ Nhiên giãy giụa,
- Gâu gâu..
- Haha..
- Gâu..
- Ế, ngươi đè lên người ta rồi..
- Gâu..
- Cút xuống, ngươi muốn đè chết ta sao, nặng chết mất..
...
Bốn chân Vũ Nhiên vây Lạc Dư ở giữa, nó dùng lưỡi đem mặt cậu liếm hết một lượt. Lạc Dư thật sự hết cách với nó, cậu bịp mồm nó lại, gào lên:
- Nhiên Nhiên chết tiệt, ngươi thử tiếp tục liếm nữa coi.
Vũ Nhiên "gâu" một tiếng, liếm thì liếm, hừ hừ, nó mới không thèm sợ tên ngoài lạnh trong nóng này đâu a.
- A..
Lạc Dư một ngày bị con ngao thúi này chọc tức không biết bao nhiêu lần, lần này cậu nhất định không nhường nó nữa, Lạc Dư xông lên túm tai nó,
- Ngươi qua đây, hôm nay ngươi đánh thắng ta thì ta cho ngươi ngủ trên giường.
- Gâu..
Một người một chó lao vào đánh nhau, 15 phút sau,
Lạc Dư thở hổn hển nằm bẹp dí trên giường, cậu không thèm quan tâm đến con ngao đang làm loạn trên người mình nói:
- Lần này ngươi thắng, lần sau nhất định không đơn giản như thế đâu.
Vũ Nhiên đắc ý nằm sang một bên kéo chăn phủ lên người mình, Lạc Dư đơ mặt nhìn chăn trên người chỉ còn lại được đúng một góc nhỏ, cậu nghiến răng kéo lại:
- Ta cho ngươi ngủ trên giường chứ có cho ngươi đắp chăn đâu, trả đây.
- Gừ, gâu...
Vũ Nhiên ngoạm chặt lấy một góc chăn kéo về bên mình, hai người, không một người một chó lại hùa vào chơi kéo co,
" xẹt"
"..."
"...."
- Là tại ngươi nên chăn mới rách..
- Gâu gâu... ( tại ngươi mới đúng)
- Tại ngươi.
- Gâu ( tại ngươi)
- là tại ngươi á.
- Gâu ( không phải)
....
Một lúc sau,
Lạc Dư ôm một bên chăn bị rách đắp lên người mình, cậu có chút đắc ý nhìn