Lạc Dư đến phòng khách bôi thuốc, mặt cậu bị đánh thành đầu heo rồi này.
Đột nhiên, Lạc Dư cảm thấy đau đến hít thở không thông, thời gian che chắn xúc giác đã hết vậy mà đã hết rồi a.
Cảm giác đau đớn khiến cho khuôn mặt Lạc Dư nhăn tít lại, cậu không chịu được mà ngã phịch xuống ghế ngất đi.
Sáng hôm sau,
Hàn Dật bị ánh sáng chiếu vào mặt mà tỉnh lại, ánh mắt anh sắc bén nhìn xung quanh hoàn toàn không giống người vừa mới tỉnh ngủ. Đôi mắt màu tím nhạt của anh cảnh giác nhìn quanh phòng.Đến khi xác định không có bất cứ nguy hiểm nào thì anh mới từ từ ngồi dậy, sắp xếp lại kí ức của mình.
Hôm qua, anh bị thằng "em trai tốt" của mình phái người truy sát, nếu không phải anh phản ứng nhanh kịp thời chạy trốn thì có lẽ anh đã phải đưa mạng mình cho đứa em yêu quý của mình rồi a.
Ánh mắt Hàn Dật xẹt qua một tia sáng lạnh, anh cúi xuống nhìn cơ thể mình đã được ai đó chữa trị qua nheo mắt, anh dùng tay day day hai bên thái dương nhanh chóng nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua.
Trí nhớ anh có chút mơ hồ, anh thấy một đám người vây quanh đánh đập một người khác, khi bọn chúng rời đi thì người đó loạng choạng đứng dậy đi tới chỗ anh, sau đó hình như người này đã đưa anh về thì phải.
Hàn Dật vỗ vỗ đầu, không nghĩ nữa.Anh đứng dậy cũng chả quan tâm mình đang chần chuồng mà mở cửa bước ra ngoài.
Hàn Dật tìm được quần áo của mình, anh mặc vào định nhanh chóng rời đi thì bị người nằm trên ghế sô pha thu hút, không , phải nói đúng hơn là bị chiếc vòng màu đỏ trên tay người đó thu hút sự chú ý của anh.
Hàn Dật ngồi xuống bên cạnh Lạc Dư nhìn chằm chằm vào chiếc vòng màu đỏ có treo một hình bán nguyệt. Đây đúng là chiếc mà anh đã tặng cho A Dư, trên đó còn có tên cậu do chính tay anh khắc lên.
Hàn Dật hít một hơi thật sâu, cố kìm nén sự kích động mà run rẩy vén mái tóc dài qua mắt của người con trai trước mặt lên.
Hàn Dật nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bầm giập, vừa xa lạ lại quen thuộc mà sống mũi có chút chua sót.
Một năm trước anh trở lại tìm cậu, nhưng dù anh tìm như thế nào cũng không có một chút manh mối, mấy người trong thôn nói từ khi ông bà ngoại cậu mất thì không còn nhìn thấy cậu nữa.
Anh cho người tìm cậu, tìm suốt một năm, nhưng nhận lại kết quả vẫn là không tìm thấy.
Anh thật sự không ngờ tới người mà mình luôn tìm kiếm lại ở chung thành phố với mình, cũng thật không ngờ, khi anh vừa muốn từ bỏ thì A Dư của anh lại xuất hiện.
Xem ra, lần bị ám sát này cũng không hẳn là chuyện xấu nha.
Nhưng việc tìm thấy cậu lại không thể làm anh vui sướng được quá lâu, Hàn Dật nhìn những vết bầm tím trên mặt cậu, ánh mắt lạnh đi.
Hàn Dật kéo áo cậu lên, anh càng nhìn càng cảm thấy mình muốn điên rồi.
A Dư, A Dư của anh lại bị bắt nạt, lại bị thương nữa rồi.
Mắt anh hằn lên những tia máu, nhẹ nhàng ôm lấy cậu đem cậu vào phòng ngủ , Hàn Dật đặt cậu lên giường đắp chăn lại rồi rời đi.
Anh mở của rời đi,