Một bé mèo đang nằm vững trên đâu một thiếu niên, cả hai đứng trên bức tường đồ sộ nhìn ống nhòm quan sát xung quanh.
Bất giác đã một năm kể từ mạt thế, Dương Kiệt từ một thiếu niên cuối cấp 3 giờ đã trở thành một đội trưởng cấp cao được một người công nhận và sùng bái.
Tuy chỉ mới đôi mươi, nhưng hắn lại cho người xung quanh cảm giác là một người đầy đặn kinh nghiệm.
Nguyễn Thanh Công đi đến bên cạnh nhíu mày nhìn hắn, hỏi: " Có cảm nhận được gì không? ".
Dương Kiệt gật đầu, hắn bỏ ống nhòm xuống nói: " Cách căn cứ chúng ta khoảng 1000km, đang có một đoàn xác sống gần 3000 tên tiến đến với sự chỉ huy của hai xác sống cấp cao".
Nguyễn Thanh Công mở to mắt, nhanh chóng bình tĩnh lại: " Sao lại nhiều như vậy? ".
Hắn vẻ mặt nghiêm túc: " Nếu số lượng lớn như vậy, có nghĩa là sắp có một trận chiến với xác sống.
Mà chỉ mới là hai xác sống cấp cao, thì chứng tỏ không chỉ là một trận".
Nguyễn Thanh Công nhức nhối, xoa xoa thái dương: " Vậy thì căng rồi, anh sẽ báo lại với cấp trên.
Nếu có chuyện gì nguy cấp thì liên lạc với anh".
Dương Kiệt gật đầu nhìn anh đi xa.
Hắn trở lại tư thế ban đầu nhìn về phía xa, trong nháy mắt khuôn mặt của Hà Nguyệt và Hà Dương hiện ra trước mắt.
Hắn thở dài một hơi, ôm lấy cậu đang nằm trên đầu mình vuốt ve.
Lại phải đánh nhau với chúng thật là mệt mọi.
Kiếp trước hắn và 10 người đồng đội cũng đã đại chiến với vua xác sống và 4 tên xác sống cấp cao.
Nhưng kết quả chỉ còn lại mình hắn sống sót, nỗi đau đớn và dằn vặt vì không thể cứu họ cứ mãi khắc sâu vào tâm trí hắn đến lúc chết.
Hít một hơi dài, hắn nhìn thẳng quyết tâm lần này sẽ không để một ai phải hi sinh nữa.
Giơ tay lên không trung, tạo lên một đám mây đen dầy đặc sấm sét.
Dương Kiệt nhẹ nhàng điều khiển nó đi về hướng hai người Nguyệt, Dương.
Rồi nhẹ nhàng thả tay, ngay lúc đó những tia sét sáng chói đánh xuống đoàn xác sống.
Nháy mắt đoàn xác sống đã thiệt hại hơn phân nửa, hai tên xác sống cấp cao chẳng hề lo lắng gì.
Hà Nguyệt còn không khỏi khinh bỉ một phen: " Thật là vô dụng.
Không biết tại sao mà đại nhân lại bảo chúng ta dắt theo lũ này nữa".
Hà Dương không nói gì chỉ gật đầu đồng ý.
Dương Kiệt thấy biểu hiện của họ chỉ cười nhếch mép.
Đúng là vẫn không thay đổi, kiếp trước cũng vì khinh rẻ xác sống cấp thấp và coi thường con người mà hai tên này đã phải trả giá đắt bằng mạng sống.
Xem ra đời này chúng cũng chẳng khá hơn là bao.
Giải quyết xong hơn phân nửa xác sống, hắn tạm gác lại mọi thứ và trở về phòng của mình cũng cậu.
Trước khi đó, hắn có đến phòng của ba mẹ mình báo trước tình hình sẽ có đại chiến với xác sống.
Thấy ông bà đã bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, hắn cũng thoáng yên tâm mà về phòng.
Về đến, hắn nấu một bữa cơm ngon và gọi cậu vào: " Bảo Bảo, có cơm