Học xong 2 buổi học, Dương Vũ hớn hở kéo tay Trương Gia Bảo ra về.
Hai người chạy nhanh đến kí túc xá, rồi để đồ đạc và tắm rửa sạch sẽ phi nhanh đến nhà ăn.
Nghe Tống Nhiên và Vũ Đình nói nhà ăn hôm nay có món gà chiên nước mắm và một ít sường rang mặn, thêm một ít trái cây tráng miệng nữa.
Toàn là những món mà Trương Gia Bảo thích, nên Dương Vũ nhanh nhanh mang cậu đến nhà ăn, để thừa lúc đồ ăn còn nóng ăn cho ngon.
Hắn tìm một cái bàn trống đặt Trương Gia Bảo vào chỗ ngồi rồi đưa cho cậu một hộp sữa socola, sau đó mới nhanh nhẹ đi xếp hàng lấy đồ ăn.
Trong lúc Trương Gia Bảo ôm hộp sữa vừa uống vừa lướt điện thoại.
Cậu đang chăm chú xem tin tức thì bỗng ánh đèn chiếu sáng bị một cái bóng chen ngang làm cho tối đi.
Cậu ngước đầu lên nhìn thử thì thấy 3 thiếu niên lạ mặt đang đang khoanh tay đứng nhìn cậu.
Thiếu niên đứng bên phải nhìn cậu đánh giá một lúc nói: " Tưởng thế nào? Cũng chỉ là một con người tầm thường".
Người bên trái cũng phụ hoạ theo: " Đúng đó.
Xem kìa quần áo như này chắc toàn là mua ở ngoài chợ thôi".
Người ở giữa lúc này mới xen vào khuyên can hai người đang nói: " Các cậu đừng nói như vậy.
Nói như vậy sẽ làm cậu ấy buồn đó".
Người bên trái hơi nhíu mày nói lại: " Kệ cậu ta, cậu nhìn đi vừa xấu xí lại còn mặt đồ rẻ tiền, làm sao xứng với anh Dương Vũ? Chỉ có một người vừa xinh đẹp, học giỏi và giàu có như cậu mới xứng đáng thôi".
Người còn lại cũng gật đầu phụ hoạ.
Trương Gia Bảo nhìn ba người trước mặt đang kẻ xướng người hoạ thì đầu đầy chấm hỏi chưa hiểu cái mô tê gì đang xảy ra.
Đang tính nói mở miệng nói thì người ở giữa đã hứng về phía cậu nói: " Anh Bảo tốt bụng như vậy.
Chắc anh sẽ tha lỗi cho bọn em đúng không?".
Ngay sau đó, cậu nghe được tiến của Dương Vũ: " Có chuyện gì vậy?".
Quay lại thì thấy hắn đang đi đến đặt hai phần cơm xuống chỗ của cậu và mình, mặt hơi khó chịu.
Chưa để Trương Gia Bảo kịp nói, người phía trước đã chen vào nói trước, còn tỏ vẻ đáng thương nói: " Không có chuyện gì ạ.
Chỉ là bạn của em có chút lỡ lời với anh Bảo thôi ạ.
Nên bọn em đang xin lỗi ạ, nhưng mà không nghe anh ấy nói gì hết.
Chắc anh Bảo sẽ không để bụng bọn em phải không ạ?".
Thiếu niên ở giữa không ngừng nói, lâu lâu lại còn nhìn về phía Dương Vũ tỏ vẻ đáng thương.
Dương Vũ nhíu mày nhìn ba người trước mặt, từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn nhìn Trương Gia Bảo.
Thấy cậu đang chuẩn bị thì bị cất ngang, mày hắn nhíu lại tỏ ý không vui.
Dương Vũ khác xa với dáng vẻ thường ngày, mặt lạnh tanh nói: " Làm sai thì tự chịu, xin lỗi có nhận được tha thứ hay không thì tùy vào mức độ hậu quả.
Chứng tỏ các cậu đã làm gì quá đáng với cậu ấy, phải không?".
Nói rồi ánh mắt