Mặt trời đã sắp lặn, chỉ có ánh nắng chiều và ánh chiều tà làm bạn.
Chẳng được bao lâu, một hắc y nhân đi ra từ núi giả, sau đó nhanh chóng biến mất.
Tiếp đó, Tô Yên cũng dẫm làn váy chậm rãi rời khỏi.
Hoa tai trân châu theo từng bước đi của nàng mà lung lay.
Màn đêm buông xuống, xung quanh không có người, chỉ có vài nha hoàn ngẫu nhiên lướt qua ở phía xa.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, cái người kia cho ngài một tháng để trộm sách, còn muốn ngài tham gia cung yến bảy ngày sau với Tam điện hạ, là muốn làm gì?"Tô Yên chậm rì rì đi trên con đường nhỏ làm bằng đá cuội.
Quyển sách kia, thật sự quá khó viết, hơn nữa phần lớn thời gian nàng đều phải ở bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, mỗi lần chỉ có thể thừa dịp hắn không có ở đó viết trộm.
Ba ngày, nàng mới viết được một chút.
Ngữ khí của hắc y nhân kia lạnh nhạt, hình như biết quyển sách kia rất quan trọng, không phải một nha hoàn nhỏ bé như nàng có thể nhìn thấy, cho thêm một tháng, hơn nữa nghiêm túc ra lệnh, muốn nàng phải tham gia cung yến bảy ngày sau.
Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Làm gian tế thật phiền phức.
"Lông mày hơi nhíu lại.
Phải làm cái này, còn phải làm cái kia, lại bắt buộc phải làm.
Tiểu Hoa biết dung lượng não của ký chủ nhà mình bị hạn chế, xảy ra nhiều chuyện, tự hỏi cũng nhiều hơn, đầu sẽ đau, cho nên cũng biết nguyên nhân nàng cảm thấy phiền phức.
Hoa tai trân châu vẽ ra một độ cong duyên dáng trên không trung, an ủi nói: "Ký chủ, đừng nóng nảy, có thể làm từng chuyện một.
"Tô Yên xoa đầu, nhắm mắt lại, theo bản năng, đã duỗi tay tháo túi tiền bên hông ra.
Từ bên trong móc ra một viên kẹo.
Chỉ là con đường bằng phẳng dưới chân, không biết tại sao lại có một cục đá, vậy nên Tô Yên vấp ngã, viên kẹo rơi ra ngoài, lăn một vòng tới gần một gốc cây.
Viên kẹo kia chưa bóc ra, Tô Yên trực tiếp cất bước đi tới chỗ viên kẹo rơi xuống.
Khom lưng