"Điện hạ!"Ngoài cửa, giọng nói khiếp sợ của Nam Đường truyền đến, vô số ám vệ thoáng hiện muốn bắt Tô Yên.
Hiên Viên Vĩnh Hạo bình tĩnh, "Lui ra!"Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng vừa nói, tất cả ám vệ đều lập tức tạm dừng, đứng ở chỗ đó.
"Tê tê!!""Tê tê tê tê tê!!!""Tê tê tê tê tê!!!!"Một bàn tay Tô Yên bóp cổ Hiên Viên Vĩnh Hạo, đôi mắt hờ hững nhìn đám hắc y nhân đứng ở bên kia.
Trong góc, dưới ngăn tủ, mấy chục con rắn uốn lượn bò tới, giống như đang bảo vệ thứ gì đó, đồng thời chặn đường của ám vệ.
Một con rắn hoa văn đen xen lẫn đỏ phun lưỡi rắn đỏ tươi đang bì trên xà nhà.
"Tê tê tê tê tê ~~"Hiên Viên Vĩnh Hạo chỉ giật giật mí mắt với hình ảnh làm da dầu tê dại này.
Ngược lại lại để ý Tô Yên.
Tư thế của hai người bọn họ, hắn ngã trên mặt đất, Tô Yên ngồi trên người hắn, cả người ướt đẫm, một bàn tay bóp cổ hắn, biểu tình hờ hững.
Rõ ràng vẫn là bộ dáng mềm mại kia, nhưng lại làm người khác cảm thấy xa cách và lạnh nhạt.
Khẩn trương giằng co, sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo tái nhợt, ho khan hai tiếng, khóe môi bởi vì bị cắn nên dính máu tươi.
"Ngươi muốn giết ta?"Hắn rũ mắt, trong giọng nói mang theo một tia mất mát không che dấu được.
Tô Yên nhìn bộ dáng tái nhợt yếu ớt của hắn, khẽ cau màyTiểu Hoa vẫn luôn không dám ra tiếng, sợ bị vứt đi rốt cuộc không nhịn được, nhỏ giọng nhắc nhở, "Ký chủ, hít sâu, bình tĩnh, bình tĩnh.
"Trong thanh âm tràn đầy lấy lòng, căn bản không dám lớn tiếng nói chuyện.
Tô Yên nâng tay phải lau máu bên khóe môi, đôi mắt lạnh nhạt.
Lúc này trên cổ tay, lại truyền đến nhiệt độ nóng bỏng.
Nàng cúi đầu, nhìn về phía cổ tay của mình.
Lắc tay màu đen không biết dùng thứ gì chế tạo, viên đá quý màu đỏhình giọt mưa, đang lấp lánh phát ra ánh sáng đỏ.
Nàng nhìn máu dính trên viên đá quý kia, Tô Yên ngẩn ra.
Lực bóp cổ hắn càng ngày càng mạnh.
Sau đó ngón tay xẹt qua