Khuôn mặt vốn ốm yếu, bây giờ lại nhắm mắt, nhìn qua càng thêm suy yếu.
Hiên Viên Vĩnh Hạo gác đầu trên vai nàng, khóe môi không nhịn được muốn cong lên.
Đương nhiên, nếu ý cười có thể không rõ ràng như vậy, có lẽ sẽ càng thêm chân thật.
Nề hà, Tô Yên không nhìn thấy nha.
Tô Yên vừa ra tay, không chỉ làm mọi người khiếp sợ, sau khi Âu Dương Linh kinh ngạc cũng cảm thấy hận đến ngứa răng.
Nha hoàn này, lúc trước còn không lấy chết tạ tội, bây giờ còn dám đánh hổ yêu của nàng ta?Nếu hôm nay không giết nàng, nàng ta sẽ không để yên!Ánh mắt Âu Dương Linh thay đổi mấy lần, cuối cùng, trên mặt lại mỉm cười vui vẻ, "Hiên Viên quốc quả nhiên ngọa hổ tàng long, một nha hoàn, cũng tài giỏi như vậy, bội phục, bội phục.
"Sau đó lại hỏi, "Không biết vị cô nương này, có dám đi lên một lần? Nếu bản công chúa thua, sẽ không nói hai lời, thiệt tình kính nể Hiên Viên quốc đất rộng của nhiều.
Nếu ngươi thua! vậy thì phải trả giá đại giới vì làm hổ yêu của ta bị thương.
"Rõ ràng là không trông được con mãnh hổ kia, để nó chạy đi dọangười, vậy mà bây giờ, thế nhưng còn lời trong lời ngoài cảm thấy là do nha hoàn này sai.
Thật sự là kiêu ngạo!Nhưng mà, Hiên Viên Hoành Hoa không cho là như vậy.
Chuyện vừa nãy bị mất mặt vẫn còn nhớ.
Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội lấy lại mặt mũi, sao có thể từ bỏ?Ông ta vỗ mạnh xuống long ỷ, cao giọng nói một câu"Được! Công chúa đã mời, vậy! "Ông ta cũng không biết Tô Yên, chỉ thấy Tô Yên dựa gần Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhìn dáng vẻ là đang bảo vệ hắn.
Dừng một chút, nói, "Vậy thì tỷ thí tỷ thí.
"Hoàng đế bệ hạ đã lên tiếng, làm sao có người dám từ chối?Chỉ là Hiên Viên Vĩnh Hạo lại chưa thả cánh tay đang ôm eo nàng ta.
Hắn nhẹ nhàng nói, "Nếu ngươi không muốn, thì không cần tỷ thí.
"Tựa hồ cũng không để ý phụ hoàng hắn đã ra lệnh, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chưa động.
Nha hoàn của hắn có hơi ngốc, nếu bị người bắt nạt, vậy làm công chúa kia phải chịu thiên đao vạn quả(*) cũng không bồi