An Nguyên Phi lầm bầm lầu bầu, "Chẳng lẽ bị ai đó trong yến hội bỏ thuốc, phân hủy mất gan luôn?" Nói xong, lại tự mình bác bỏ, "Không thể nào.
Thực quản và dạ dày của ông ta không bị gì hết mà."Nhắc tới yến hội, trong đầu Quyền Từ đột nhiên nhớ tới con rắn hôm ấy.Sau đó, khuôn mặt của Tô Yên hiện ra trong đầu anhAnh khẽ vê đầu ngón tay, "Điều tra rõ mọi việc ngày đó rồi đưa cho tôi.""...!hở?"An Nguyên Phi ngây người một lúc, rồi gật đầu, "Được thôi."Cậu ta nhớ tới chuyện gì sao?An Nguyên Phi nhìn thoáng qua Quyền Từ.Vẫn đẹp zai, cặp mắt đào hoa hơi híp lại, đồng tử đen nhánh, có cảm xúc kì lạ nào đó nhanh chóng lướt qua, đôi môi mỏng lạnh phiếm chút ý cười.Rõ ràng đẹp zai như vậy, lại cố tình làm An Nguyên Phi cảm thấy lạnh lẽo, còn quỷ dị hơn cả chuyện không có gan kia.Thằng nhãi này...!lại nghĩ tới chuyện khủng bố nào à?Một tiếng sau.Trong một căn phòng tối tăm.Quyền Từ nhìn hình ảnh trong video phát ra từ máy tính.Sau đó, khi nhìn thấy Tô Yên khẽ đưa một ly sâm panh cho tổng giám đóc Vương đang vui vẻ, ấn nút tạm dừng.Dừng lại một lát.Sau đó lại ấn nút tiếp tục, video tiếp tục chuyển động.Chờ đến khi Tô Yên đã rời đi rồi lại quay trở về khách sạn, sờ soạng bụng của Vương tổng một chút, rồi nắm chặt tay, giống như đang cầm cái gì đó.Hơn nửa khuôn mặt của Quyền Từ bị bóng tối che khuất, yết hầu trượt lên trượt xuống, phát ra một tiếng cười không rõ.Xem ra...!gối ôm của anh có không ít bí mật đây.Trong bất tri bất giác, trời đã chuyển sang màu đen.Tô Yên cũng đã quay xong cảnh cuối cùng của hôm nay.Đạo diễn hô lên một tiếng, "Cắt"Cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay đã kết thúc.Tô Yên đi ra khỏi máy quay, ngồi trên một cái ghế, mệt mỏi xoa bóp chân.Haiz...Mệt mỏi quá.Móc ra một viên kẹo sữa dâu từ trong túi áo, lột vỏ, ném thẳng vào miệng.Tiểu Hoa nhìn bộ dáng mệt mỏi của ký chủ mà cảm thấy đau lòng, "Ký chủ ~~ vất vả rồi~~"Tô