An Nguyên Phi rụt rụt cổ.
Nhưng nghĩ tới mình sẽ phải mệt như chó trong mười ngày tiếp theo, vẫn cảm thấy! xứng đáng!Tô Yên đang nhìn ông già làm phim kia thì đột nhiên được An Nguyên Phi nhắc nhở, cô cũng nhớ mình còn phải đóng phim nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn Quyền Từ, "Em còn phải đóng phim nữa, ông ta vẫn phải sống.
"Ông ta chết thì ai đầu tư?Không có đầu tư thì đóng phim bằng cách nào?Quyền Từ ôm cô rồi nghiêng người đi chặn tất cả những tầm mắt đang nhìn về phía cô đi, cặp mắt đào hoa kia hiện lên một tia sáng che đi lệ khí tối tăm trong đáy mắt, "Muốn ông ta sống?"Tô Yên gật gật đầu, rất là thành khẩn.
Anh rũ mắt suy nghĩ không nói gì.
Tô Yên nắm lấy cánh tay anh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú.
Trong đôi mắt trong suốt kia chỉ có hình bóng của anh.
Lệ khí quanh người anh có vẻ giảm bớt đi một chút xíu, nhìn qua, không làm người run rẩy như lúc mới bước vào.
Trong đầu chợt hiện lên bộ dáng khóc lóc thút thít của cô tối qua.
Trong mắt xuất hiện một tia tình dục, anh cúi người xuống ôm cô, mở miệng ra khẽ cắn vành tai đáng yêu kia.
Tô Yên đẩy đẩy nhưng anh không buông tha cho cô mà vẫn tiếp tục hành động của mình, "Đừng nhúc nhích.
"Giọng nói vẫn trầm thấp như vậy nhưng lại trở nên vô cùng quyến rũ mê người.
Đừng nói tới Tô Yên, mà ngay cả Long Lị Lị đang khẩn trương đứng im một chỗ và nữ diễn viên kia cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Một người đàn ông đầy khí thế lại mang một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ nói ra câu nói mờ ám quyến rũ như thế, có người nào chịu được?An Nguyên Phi trừng đôi mắt to nhìn Quyền Từ.
Chuyện còn chưa xử lý xong đã tình chàng ý thiếp trước mặt mọi người, cái đồ đồi phong bại tục!Nhìn ông già làm phim kia đi, không biết đã bị kéo ra ngoài nôn lần thứ mấy rồi.
Trong lúc đó có bị hôn mê vài lần nhưng lại bị hất rượu cho tỉnh lại.
Trong miệng đầu máu loãng và dịch rượu, cả người đã bắt đầu trắng xanh, nhìn dáng vẻ