Vì muốn Ngu Ý nhanh chóng tiếp nhận hắn, Tiết Trầm Cảnh đã cố ý giả trang thành nữ nhân.Theo như hắn quan sát, mọi người đối với những cô nương xinh đẹp sẽ luôn dễ dàng gỡ xuống phòng bị.
Hắn còn đặc biệt cố ý làm cho bản thân bị trọng thương.
Một cô nương nhu nhược, đáng thương như vậy sẽ không tạo ra một chút gì uy hiếp đến nàng.Kết quả, nàng thế nhưng một chân đem hắn đá bay!Tiết Trầm Cảnh từ trên mặt đất đứng lên, mặt âm trầm.
Hắn nhìn thoáng qua về phương hướng Ngu Ý trốn chạy, rồi chậm rì rì ẩn mình vào trong mê chướng.Đêm nay, trong ngọn núi này, lần lượt mấy sóng người tiến vào, bọn họ đều dựa theo manh mối có sự xuất hiện của Trấn Kiếm Thạch Ly Sơn đuổi theo.
Mê chướng sương mù bao phủ toàn bộ núi rừng, cũng làm cho những kẻ bước vào trong đều bị lạc phương hướng.Địa Trọc tạo ra mê chướng làm cho tất cả con người, cây cối, cảnh vật đều nằm trong khống chế của Tiết Trầm Cảnh.
Hắn biết hướng đi của Ngu Ý, rất dễ dàng có thể tìm được nàng.Thậm chí, hắn không cần đi tìm nàng, chỉ cần sử dụng Địa Trọc tác động lên mê chướng là hắn có thể đem nàng dẫn đến trước mặt mình.……Bên kia, Ngu Ý chạy như điên thoát khỏi miếu Sơn thần, nhưng rất nhanh nàng phát hiện ra, bốn phía xung quanh nàng, che trời lấp đất, toàn bộ là mê chướng.
Ngu Ý liếc mắt nhìn lại, chung quanh đều là mênh mang sương trắng.
Nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng cây mờ ảo, tiếng côn trùng hay tiếng chim hầu như nàng không nghe thấy.Khi bắt đầu chạy trốn, Ngu Ý cũng không phải chạy loạn.
Khi phát hiện ra miếu Sơn Thần, nàng đã biết rõ được phương hướng trước mặt.Nơi này có miếu, kia tự nhiên sẽ có vết chân để lại.
Có vết chân, có người đi liền sẽ có đường.
Tuy rằng miếu Sơn Thần kia đã hoang phế rất nhiều năm, đường đi sớm đã mọc đầy cỏ dại, rất ít người đi đến đây, nhưng đường mòn này vẫn sẽ có dấu vết