Sau một lúc Tiết Trầm Cảnh mới dừng lại run rẩy, lúc này hắn mới có thể buông tay, thẳng eo.
Những ngân châm trên mặt đã khép lại, máu tươi cũng được Địa Trọc bên người liếm láp sạch sẽ.
Hệ thống im như ve sầu mùa đông, một câu cũng không dám nói.
Tiết Trầm Cảnh ngồi yên tại chỗ một lát, đứng dậy, dọc theo đường sơn chậm rãi bước lên trên, một lần nữa trở về trong toà miếu Sơn Thần đổ nát kia.
Trên mặt đất đá vụn theo bước chân của hắn quay cuồng, một lần nữa chồng chất dính lại với nhau, miếu thờ sụp đổ một chút một khôi phục lại như cũ, phảng phất giống như thời gian chảy ngược.
Nhưng cẩn thận nhìn lại, có thể nhìn thấy, giữa những miếng gạch vỡ có sác sợi mỏng dính lại.
Nơi này cũng không phải xuất hiện thời gian chảy ngược, chỉ là những miếng gạch sập, xà nhà đổ xuống kia đã được những sợi keo mỏng lôi kéo, một lần nữa dính hợp lại với nhau.
Bên trong miếu, tượng Sơn Thần vẫn ở tình trạng dập nát, đá vụn đủ màu sắc sắc thái khác nhau rơi ở đầy đất.
Tiết Trầm Cảnh đứng ở trước điện thờ, dưới chân xúc tu âm u mấp máy dò ra, chúng nhặt lên từng khối vụn đá của tượng Sơn thần, rồi dùng sợi mỏng keo dính dính hợp lại với nhau.
Thực mau, tượng thần chớp mắt thành hình.
Tròn trịa thân hình, tứ chi lộn xộn, trên đầu thiếu một khối to.
Nhưng trên mặt đất đã không có một hòn đá nào.
Hệ thống thật cẩn thận nói: “Chủ nhân, ta cảm thấy ngươi hẳn là không xếp đúng.
”Đâu chỉ là không đúng, quả thực là hoàn toàn thay đổi, từ Tiết Trầm Cảnh nuôi dưỡng mấy đầu hình thù kỳ quái ma vật kia tới xem, hệ thống thật sự cực kỳ hoài nghi yêu thích của ký chủ nó.
Hắn yêu thích giống như cùng người liền không dính biên.
Hệ thống nghĩ đến những thứ này, tức khắc càng thêm ưu sầu.
Tiết Trầm Cảnh nhìn chằm chằm tượng thần trầm tư một lát, trong không khí bỗng vang lên ô ô tiếng gió, các xúc tu nhanh chóng xoay tròn.
Trong điện