"Ông hiểu mình nên làm gì rồi chứ?"
Vương Minh nói.
"Ừ, cảm ơn giúp tôi anh bạn."
Vua Xấu Xí nói.
"Đừng có mà gọi nhau như kiểu thân lắm vậy!" (Vương Minh)
"Nhưng tôi với cậu giống nhau mà, thân nhau cũng đâu gì lạ?" (Vua Xấu Xí)
"Giề?! Giống chỗ nào?" (Vương Minh)
"À thì, về mặt tình cảm." (Vua Xấu Xí)
"Ông nhắc mới nhớ, thế méo nào tôi lại thua tên kia ấy nhỉ?" (Vương Minh)
"À chắc tại vì cậu xấu xí chăng?" (Vua Xấu Xí)
"Vậy sao? Kuhaha!" (Vương Minh)
"Ừ, vậy đấy. Ha ha ha!" (Vua Xấu Xí)
"Mà cậu cũng nhân từ nhỉ, tha mạng cho tình địch." (Vua Xấu Xí)
"Vậy sao, tôi vốn nhân từ mà."
Vương Minh nở nụ cười đáng sợ.
[Tiểu Nguyệt sẽ không nói chủ nhân diệt sản tên kia đâu!]
Chụy im không ai nói chụy cám nhá!?
[Sống thật mà làm người chủ nhân à!]
Thế ta không phải người à?
[Chủ nhân đoán xem?]
Hửm....Grrrr...
Ngươi đang ghen tị với vẻ đẹp trai của ta chứ gì?
[Lạc đề rồi nhá!!?]
...
"Được rồi, tôi phải đi rồi! Chúc ông với vợ hạnh phúc!" (Vương Minh)
"Rất cảm ơn ngài từ tận đái lòng, tôi thật sự rất may là khi được ngài giúp đỡ!" (Vua Xấu Xí)
Vương Minh nói xong quay sang nhìn Nava vẫn đang thảnh thơi ngồi uống trà, thở dài hắn nhìn cô nói.
"Thế cô có đi cùng không?"
"Đi chứ ạ, Phu Quân ở đâu thì tiểu nữ ở đó!"
Nava vui vẻ chạy lại ôm cổ Vương Minh, Vương Minh đôi mắt ngó nghiêng. Thấy cảnh này Vua Xấu Xí cười khúc khích châm chọc.
Vương Minh liếc xéo Vị Vua Xấu Xí cái rồi một tay để lên trán Nava, khi mọi việc xong xuôi hắn từ Túi Hệ Thống lấy ra viên đá màu đen.
[Đá Không Gian]
[Bắt đầu quá trình xuyên qua trong... 3...2...1s]
[Bắt đầu xuyên qua!]
Vương Minh hóa thành đợt dữ liệu với những con số 101011 biến mất giữa sảnh của lâu đài Quỷ Vương.
Bên trong nơi tận cùng sâu thẳm của linh hồn, nơi tối đen u tôi bất ngờ xuất hiện thân ảnh của Nava, cô một chân khụy xuống tay đặt lên ngực trái cúi đầu trước hai thân ảnh.
"Nava rất vui gặp lại chủ nhân!"
[Fufufu, ngươi xem ra rất được ngài ấy thích thú nhỉ?]
Tiểu Nguyệt giọng âm trầm, khiến Nava bất giác tái mặt.
"Tiểu nhân không dám..."
[Ừ, có cho ta cũng thách ngươi dám đấy!]
"Vâng..."
[Này Thất Sắc, cô cũng nói gì đi chứ!]
{Hả, Ta hả?}
[Ừ.]
{À, ờ... Uống trà không?}
[Ngươi im luôn đi!]
{Ngươi đâu cần gây gắt với em ấy như vậy, được rồi em đứng vậy đi... Pha cho chị ít trà.}
"Vâng..."
[Này, cô làm gì vậy hả!?]
{Này thôi đi, cô đừng giận cá chém thớt chứ! Em ấy được chủ nhân sủng ái thì đã sao đâu.}
[Grrrrrrr... Hứ! Không thèm nói chuyện với cô.]
{Haiz...}
.
.
.
.
.
[Xuyên qua hoàn tất!]
[Bắt đầu quá trình quét cơ thể!]
[Bắt đầu quá trình tải kí ức!]
[Bắt đầu đánh giá mức độ nguy hiểm thế giới!]
[Hoàn Tất!]
[Hoàn Tất!]
[Hoàn Tất!]
[Bắt đầu khôi phục cửa hàng...]
[Bắt đầu khôi phục Trang Bức...]
[Bắt đầu khôi phục kĩ năng bổ trợ của Hệ Thống...]
[Khôi phục thất bại!]
[Khôi phục thất bại!]
[Khôi phục thất bại!]
...
...
...
Nơi hẻm vắng, một thân ảnh thiếu niên nằm trên đất, người đầy vết thương nhìn sơ thê thảm vô cùng.
"Ui ui ui!"
Vương Minh ngồi vậy ngó nhìn xung quanh, hắn chợt nhận ra mình vừa đến một thế giới rất phát chuyển. Khi mà trên bầu trời người bay lượn, vô số tàu bay nhỏ lớn đủ kiểu, đúng lúc này một loạt kí ức chạy qua đầu khiến hắn nhăn nhó.
Hắn tên Mộc Phong thiếu niên 17 tuổi học sinh lớp Beta, con trai út Mộc Gia. Tuy nhiên hắn sinh ra yếu ớt, không hề có năng lực N/A nên bị gia tộc không xem trọng, hôm này bị hôn thê từ hôn trước