Mộc Phong thân thể khẽ động, hắn bắt đầu mở mắt ngước mặt lên trần nhà miệng thở ra hơi hắc khí.
"Chủ nhân, chào buổi sáng!"
Nava bay lượn quanh Mộc Phong khuôn mặt tươi tỉnh nói.
Mộc Phong khè cười một ngón tay nựng nựng cái má nhỏ bé của Nava, rồi hắn đứng bật dậy đi ra phòng khách.
Huyết Na vẫn quỳ ở đấy, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, đôi môi đỏ thẩm đã ngã màu trắng nứt nẻ.
Thấy Mộc Phong bước ra Huyết Na ngước đầu lên nhìn.
"Chủ nhân, thuộc hạ biết lỗi..."
Mộc Phong không nói, hắn từ từ tiến tới chỗ của Huyết Na nhẹn nhàng giải huyệt.
Được giải huyệt, Huyết Na thần khí lấy lại đôi chút, màu sắc khuôn mặt cũng trở lại với vẻ vốn có...
"Chủ nhân, thuộc hạ đói..."
Huyết Na khuôn mặt ủ rũ nói.
Mộc Phong cũng hết cách, hắn thở dài rồi kéo cái áo rộ ra cái cổ.
"Được rồi, cắn đi."
Phập!
Mộc Phong phải mất ít lâu để Huyết Na hút máu, xong xuôi hắn không nói không rằng đi khỏi nhà.
"Ngài ấy giận dai quá trời~ tại ngài hết Tiểu Nguyệt Đại Nhân."
Huyết Na khuôn mặt không sức sống đè ép bộ ngực mà úp mặt trên bàn thờ dài.
.
.
.
Mộc Phong ra khỏi nhà không lâu thì chiếc vòng tay phát lên tín hiệu có cuộc gọi, đưa tay nhấn vào ô chấp nhận một khuôn mặt thiếu nữ hiện lên, người gọi tới không mấy ai xa lạ Đường Nguyệt.
"Này, tên tiểu tử nhà cậu định nghĩ luôn hả!? Nếu mà có nghĩ luôn thìn dùm ơn mà tới trường trình bày hộ tôi."
"Rồi, rồi, mai em sẽ tới trường."
"Cậu chủng bị sẵn tinh thần bị kiểm điểm đi là vừa!"
"Cảm ơn..."
"Hả!? Gì việc gì? Đừng có mà nịnh nọt tôi, tôi không giúp được gì cho cậu đâu."
"Được rồi, em còn có việc tạm biệt!"
Mộc Phong nói xong liền tắt, hắn không như không cảm ơn ai bao giờ, Đường Nguyệt chắc chắn đã giúp hắn nói với bộ phận học viện... Học sinh nghỉ học quá lâu chắc chắn không cần hỏi nguyên do mà bị nhà trường đuổi, nhưng nếu có lí do chính đáng thì khác.
Mộc Phong cũng không mang quá nhiều suy nghĩ về việc có bị đuổi hay không, bởi hắn thừa hiểu Lý Phi sẽ không để hắn bị đuổi.
...
Mộc Phong ngước khuôn mặt nhìn lên bầu trời nhân tạo trong xanh không bóng mây đen, tuy nhiên bên ngoài lớp màng bảo vệ mây đen đã cuồn cuộn mà che kính một góc trời.
[Chủ nhân, ngài sắp đột phá?]
Tiểu Nguyệt bất thình lình cất lời, tuy nhiên Mộc Phong không trả lời cô mà làm lơ nó đi.
Bùm!!!
Đúng lúc Mộc Phong đang định cất bước từ bầu trời một bóng đen xuất hiện và đâm thủng lớp màng bảo vệ nhân tạo, lớp màng bị xuyên quả liền vỡ nát mà biến mất bầu trời liền tối đen, vô số tiếng chuông reo vang trong thành phố.
""Cảnh Báo! Thành Phố Bị Android tấn công, yêu cầu sơ tán khẩn cấp!!!""
""Nhắc lại, Thành Phố bị tấn công yêu cầu sơ tán khẩn cấp!!!""
.
.
.
Bóng đen từ bầu trời đâm xuống ngay trung tâm thành phố, trùng hợp thay nó lại cực kì gần với Mộc Phong. Từ đám khói bụi mù tịt một sinh vật máy móc to lớn, bao phủ toàn thân bởi kim loại màu đen xuất hiện.
Một Android hình sói xuất hiện.
Đúng lúc này, TP-S, A, B, C, cũng lâm vào tình trạng tương tự, đẩy mức nguy hiểm lên cấp độ 3.
Kéttttttttttttttttt!!!!
Con sói há cái miệng máy móc rít lên âm thanh vang tay, ngay lập tức vố số máy móc, thiết bị, bị nhiễu loạn mà trở nên vô dụng. Nguồn điện trong thành phố cũng ngay lập tức bị ngắt, vố số kính trên những tòa cao óc lớn vỡ nát tới lổm ngổm trên đất, khung cảnh hỗn loạn còn tiếp diễn...
Con Android lần nữa há cái miệng lớn, một nguồn năng lượng màu đỏ ngay lập được kết tụ, từ miệng con Android bắn ra một tia sáng màu đỏ quét qua nửa thành phố.
Ầm!!!
Ngay lập một tiếng nổ vang kèm một đường cắt phân tách nửa thành phố thành hai, mọi việc còn tiếp diễn khi con Android ngước cái đầu lên trời, một quả bóng năng lượng màu đỏ tích tụ.
Một lần nữa thành phố hứng chịu vô số vụ nổ khi, quả cầu bắn lên trời phân tách thành nhiều loạt đạn lớn nhỏ khác nhau tạo thành một cơn mưa màu đỏ trút xuống thành phố.
Nhà đổ sập, tiếng la hét, hỗn loạn, sợ hãi, đỗ nát, bắt đầu bao trùm thành phố.
Bùm! Bùm!
Ngay lập tức, rất nhiều cảnh vệ công