Ngày thứ 6, Trong Thú Lâm là một mặt trận liên tiếp những vụ nổ đánh giết nhau sảy phía trong cánh rừng còn Vương Minh thì hắn dẫn rông rũi khắp mặt trận nói chính xác thì hắn ta đang chán đó thôi 7 ngày là quá dài với hắn, hít đất, gập bụng, thục dầu, chạy bộ, đánh giết Ma thú hắn làm đủ trò để có thể giết thời gian.
Vèo...
Đột nhiên một mũi tên lao về phía hắn cấm vào ngực hắn, sau đó hắn ngã xuống... Trên thực tế là bị hắn kẹo vào cánh.
"..." Ta chết rồi... Ta chết rồi... Ta được giải thoát rồi...
Đúng lúc này một thân ảnh từ bụi cây cách xa hắn tiếng tới khi định đưa tay rút mũi tên người này mới biết là nó không hề cấm vào da thịt mà là đang bị kẻ này dở trò.
Một cô gái tóc đen dài tới lưng khuôn mặt dễ nhìn da trắng mặt một bộ thanh y, chưa kịp phản ứng cô ngay lập tức bị Vương Minh một tay tóm lấy cái chân trắng nỏn của mình ngã lộn nhàu đồng thời cũng làm gối ôm cho Vương Minh hắn ôm trong ngực.
"Á... Ngươi... Ngươi định làm gì? " Hoảng hốt nói, ra súc vùng vẩy nhưng bất lực.
"Cái này hỏi cô mới đúng... Bắn ta còn hỏi ta muốn làm gì? " Vương Minh lười biến nói.
"Buông ta ra... Buông ra.. Ta nhất định giết ngươi... " Hét toáng lên.
"Vâng vâng... Ta đang nằm đợi đây.. " Lười biến~ lười biến~
"Ngươi biết ta là ai không!... Ta nhất định sẽ giết ngươi... Giết cả nhà người... Mau tha ta ra... " Cố vùng vẩy.
" Cũng chả còn tên nào sống... Không sợ không sợ... " Vương Minh trẻ con nói.
"Ngươi... Ngươi... " Bất lực.
"Giờ thì phải xem là... Giết trước hiếp sau hay hiếp trước giết sau... Ke ke ke" Vương Minh đê tiện nói.
"Không không không... Ta không muốn gã cho ngươi đâu oa oa.. " Khóc lóc, vùng vẩy.
"..." Bỏ Mịa, hơi quá rồi.
Vương Minh buông cô ra không ôm nữa lồm cồm ngồi vậy mặc cô khóc lóc trên đất, tính khí đại tiểu thư này Vương Minh bó tay.
"Này lão bất tử? Ông không định cứu cô ta sau? " Vương Mình nhìn về một cái bụi gần đó nói.
Từ trong hư không bỗng xuất hiện một lão già râu trắng bạc mặc một đồ tím có mũ trùm đầu.
[Trưởng Lão Ninh gia, Nguyên Anh Hậu kì, chiến Lực 4898]
"Không ngờ một tiểu tử lại có thể nhìn thấu ám thuật của ta đúng là tuổi trẻ tài cao... " Tên nhóc này không miếng tu vi lại có thể nhìn thấu ám thuật của mình.
"Lão không định đồi lại công đạo cho cô ta hả?" Vương Minh quấy quấy tai.
"Đây vốn là cuộc thi lão không thể can dự ha ha.. " Tên nhóc này có gì đó không đúng...
"Thật sau..." phí nói gì chứ, ta mà đụng vào đại tiểu thư là lão lao về ăn đủ đó chứ không can dự...
"Ninh Đại Tiểu Thư ơi? Có người đến đón kìa... Ta không lấy cô đâu đừng có ở đó mà khóc lóc nửa." Vương Minh dáng dóc chọc tức.
"!!!" Sau tên nhóc này biết thân phận của tiểu thư...
"Tên Lưu Manh ta nhất định... Nhất định... Giết ngươi! " Rút kiếm chém