Sau cuộc trò chuyện Vương Minh rời khỏi phòng, xuống phía dưới lầu Hạ Như dẫn đang đợi cậu ở quầy.
"A, ngài xuống rồi đây là phần thưởng và số tiền ngài kiếm được từ việc bán sừng thỏ." Hạ Như nói.
Vương Minh thu lại túi tiền định quay đi nhưng bị Hạ Như kêu lại.
"Ngài không xem thông báo sau?" Hạ Như hỏi Vương Minh.
"Có vấn đề gì sau?" Vương Minh hỏi.
"Là việc có một đàn Orc khoản 100 con đang tiến về phía thành phố, hội trưởng đã tập hợp tất cả mạo hiểm giả Rank S quay về... " Hạ Như hơi ngừng lại.
"Nhưng có thể sẽ có chút chạm trễ... Nên ngài ấy đã tập hợp tất cả mạo hiểm giả vào ngày mai để bàn về việc này." Hạ Như lại nói.
Vương Minh sau chiếc mặt nạ khuôn mặt có chút hướng thú.
"Orc là mấy con lợn hình người thì phải... Là cấp C nhưng số lượng này thì nhiệm vụ cũng cấp B... Nhưng cũng không đơn giản, 100 con Orc chắc chắn phải có con chỉ huy... " Vương Minh hơi xoa cầm sau đó hắn đưa ra một kết luận.
"Vua Orc." Vương Minh nghĩ.
Orc là loài trí tuệ thấp việc tập hợp một nhóm cá thể lại phải có một con đầu đàn mạnh và con này có trí tuệ...
"Cô có vị trí cụ thể không?" Vương Minh hỏi Hạ Như.
Trong thoáng chóc Hạ Như có vẻ ngạc nhiên gì đây là lần đầu tiên cô thấy Vương Minh đề cập một vấn đề, nhưng cô cũng mau chóng lấy ra một tấm bảng đồ sau đó đưa tay chỉ về hướng Bắc phía sau một ngọn núi.
"Là nơi này." Hạ Như nói.
Vương Minh sau khi nhìn thấy không nói gì quay mặt bỏ đi, đều này khiến cho Hạ Như hốt hoản chạy theo kéo tay Vương Minh lại.
"Ngài không định đi tìm bầy Orc đó chứ... " Hạ Như nói.
"Không ta về ngủ." Cũng có kẻ đoán ra suy nghĩ của ta.
"Thật chứ?" Hạ Như vẻ mặt lo lắng.
Cô biết chắc kẻ trước mặt mình là một kẻ thích liều mạng hành động của người này khiến cô hết lần này đến lần khác phải thót tim nhưng có một điều cô không biết đó là từ bao giờ cô quan tâm Vương Minh như vậy... Là cảm xúc hay... Chỉ đơn giản là một câu nhờ dã của Hội Trưởng chính cô cũng không biết.
Nhưng đáp lại với sự lo lắng của cô là sự im lặng của Vương Minh hắn im lặng không phải gì hắn không muốn trả lời mà hắn im lặng gì lời nói này hắn nghe như rất quen nhưng lại không thể nhớ mình đã nghe nó từ ai.
"Đừng xen vào." Vương Minh trả lời rồi quay đi.
"..." Giọng nói của cậu ấy có chút buồn.
Hạ Như không biết tại sau lại có cảm giác như vậy, giọng Vương Minh từ khi gặp đến giờ luôn có một màu lạnh nhạt, vô cảm nhưng câu nói vừa có hình như có chút buồn nghe nhầm chăng.
Bước ra khỏi công hội Vương Minh ý niệm hỏi Tiểu Nguyệt.
"Tiểu Nguyệt, ta hiện tại có bao nhiêu tiền... " Vương Minh.
[645 355 bạc.]
"Cửa hàng có vật phẩm hồi Hp phải không.?" Vương Minh hỏi tiếp.
[Có, Thuốc Hp x1 giá 1000 bạc.]
"Ta cần 200 bình." Vương Minh nói.
[Chủ Nhân, ngài đây là định đi thật sau?]
Đáp lại câu hỏi của Tiểu Nguyệt là một câu hỏi khác.
"Orc level trung bình là bao nhiêu?" Vương Minh hỏi.
[Khoảng 30~50, ngoài ra các cá thể siêu phàm đạt cấp độ 70~110.]
"Hm... Vậy 400 bình." Vương Minh quyết định.
[Nhận 400 Hp cao cấp.]
"Tối nay sẽ vui lắm đây... " Vương Minh tà tà nói.
[Chủ nhân thật là... ]
Vương Minh không bao lâu trở lại quán trọ hắn cũng đã vào cửa hàng ven đường thay một bộ mới nhưng chả khác mấy một chiếc vào thung đen, một chiếc quần dài mạo hiểm giả màu xám đen, một chiếc áo khoác ngắn màu xám đen.
Đưa tay đẩy cửa không khí bên trong không có nhiều thay đổi rất đông và náo nhiệt, khi thấy hắn cô nàng nhỏ nhắn năng động chạy lại chỗ hắn tay vẫn cầm cuốn menu.
"A, Anh Vương Minh! Anh có muốn dùng bữa trước không?"
Diệp Mai nghiên nghiên cái đầu nói.
"Ừ, sẽ dùng trước... Như hôm qua." Vương Minh nói.
Nói xong Vương Minh lại chiếc bàn quen thuộc vẫn hai ngồi chờ đợi món ăn.
Tiếng bàn tán
"Ê