Chiến tranh đã kéo dài hơn 48 ngày hai nước Tinh, Nguyệt liên tiếp thua trận bắt buộc hai nước phải liên minh với nhau chóng lại Thiên Quốc.
Tất nhiên ba kẻ đứng đầu ba nước vẫn chưa lộ diện Thiên-Nguyệt-Tinh mỗi nước đều có một cực hạn đấu la và họ đang chơi trò chiến tranh khiên bao sinh linh chịu khỗ.
Thiên Quốc hiện còn 890 000 quân lính tất cả.
Tinh và Nguyệt cộng lại chưa tới 600 000 quân và dẫn đang liên tục thua trận.
Nơi quân trại của Tinh Quốc Về đêm yên lặng khác thường gì nơi trên chiến trận nên tất cả đều cảnh giác rất cao, họ không biết sẽ bị tập kích lúc nào vào chết lúc nào trận chiến này thật sự quá khóc liệt.
Phía đối diện khu rừng một tiểu đội chinh thám nhỏ của Tinh Quốc đang cực lực chống trả và bỏ chốn khỏi cuộc truy sát của quân Thiên Quốc.
Và...
Trong Tiểu Đội này có hình dáng một cô gái mà Huyền Long biết...
Phải cô chính là Ninh Tâm Nhi là Ninh Tâm Nhi không phải Ninh Tâm cô hiện tay lấy thân phận là nữ.
Chiến tranh nổ ra không ai muốn ai ai cũng không muốn ra chiến trận nhưng Ninh Tâm Nhi phải ra cô phải bảo vệ đất nước nơi mà cô sinh ra và lớn lên.
Liên tục nhưng tiếng nổ vang, và liên tục những đồng đội cô ngã xuống.
Sở dĩ cô và đội mình thám thính động tĩnh của quân địch phía Nam nhưng một đồng đội đã phản bội bán đứng cô và đội cô khiến thảm trạng này sảy ra.
"Đội trưởng cô phải sống báo tin cho chỉ huy..."
Một người đẩy mạnh cô về phía trước từ áo lấy ra một hồn đạo khí tự hủy.
Ầm!!!
"Không..."
Ninh Tâm Nhi đau đớn cắn răng tiếp tục chạy.
Tuy nhiên một tia sáng màu đỏ đánh trúng cô khiến cô đâm ngã mấy cây liên tục ho ra máu khó khăn đứng vậy, cô gắng tựa lưng vào một góc cây cô lúc này thật sự thấy cái chết đến gần.
"Kết thúc rồi sao..."
Ngay lập tức một đám người áo đen đuổi tới dẫn đầu là cô gái tóc vàng mặt quân phục màu trắng.
"Giết ả."
Cô ta lạnh lùng nói.
Huyền...Long... Tại sao ta lại nhớ tới cái tên vô tình nhà ngươi lúc này chứ, ngươi dẫn đang sống tốt đúng không...
Ninh Tâm Nhi đôi mắt dần nhắm thì... Một bóng lưng rất quen thuộc hiện trước mắt.
Ảo giác sao... Nhưng cũng tốt, ước gì ngươi là thật thì ta có thể nói đều này... Huyền Long em yêu anh...
Rồi đôi mắt cô dần nhắm.
Lúc này một bàn tay nhẹn nhàng bế lấy cô.
"Ngươi cũng rất bướng bỉnh nhỉ..."
Một chiếc áo khoác đen ngắn màu đen với hoa phía sau lưng là con nhện, bên trong là chiếc áo thung xám màu, màu đen dài, tay cầm búa lớn, đôi mắt tím, mái tóc đen ngắn hơi rối... Kẻ này còn ai ngoài Huyền Long.
Xém xíu là không kịp, không phải ta cảm nhận hồn lực có chút loạn thì ngươi chết chắc rồi.
Huyền Long và Ninh Tâm Nhi có võ Hồn dung hợp nên sẽ có một sợi dây liên kết giữa hai người, Huyền Long có khả năng về hồn lực và cảm nhận hồn lực rất cao sao khi được ông huấn luyện nên việc Ninh Tâm Nhi nguy hiểm hắn ngay lập tức biết được.
Không làm nam nhân nhìn ngươi rất xinh nhỉ, đổi cả kiểu tóc... Ta thật không ngờ cũng có lúc ta nuôi ngươi để thịt đấy.
[Khụ...Khụ... Chủ nhân tự trọng, đừng lợi dụng lúc người ta bất tỉnh mà nhìn lung tung.]
Mắt là của ta ngươi cấm được sao? Có nên dùng tầm nhìn đa chiều để rõ từng chỗ không nhỉ? Mới có 15 mà đã thế này rồi...
[Chủ Nhân! Baka, Baka, Baka, Baka...]
Ồn quá đấy.
[Kĩ năng Tầm Nhìn Đa Chiều bị quản lí hệ thống khóa.]
!?... Ngươi đang chống đối ta à?
[Hừ...]
Nhìn thôi làm ghê, không cho nhìn thì ta sờ...
[...Mồôôôô!!!]
Huyền Long đưa nhẹn một tay phía sau lưng Ninh Tâm Nhi nhẹn nhàng điều hòa Hồn Lực cô, Khuôn mặt nhăng nhó đau đơn của cô cũng dịu đi.
Một lúc sau...
Đây là địa ngục sao... Tối quá...Khoan cơ thể, mình còn sống... Bị bắt làm tù nhân sao, không phải ai đó đang bế mình...
Ninh Tâm Nhi khó khăn mở mắt đôi mắt cô mờ mờ chưa thấy rõ khuôn mặt Huyền Long nhưng cô cảm nhận được, hơi thở này, bàn tày này cô sao có thể quên...
"Huyền... Long....
Là ngươi thật sao... Ta đang mơ sao..."
Ninh Tâm Nhi rơi từng giọt lệ trên đôi má, tay cô ním chặt lấy vạt áo của Huyền Long.
"Mới tỉnh đã khóc... Ngươi mít ướt quá đấy!"
Lúc này thì Ninh Tâm Nhi không còn khóc mà thay vào đó là trách móc, hờn dỗi Huyền Long tay cô đập liên tục vào ngực hắn.
"Tên khốn nhà ngươi đã đi đâu hả... Ngươi, ngươi biết là ta nhớ ngươi thế nào không...Hức hức.."
Ninh Tâm Nhi hai tay choàng ra sau cổ ôm lấy Huyền Long khóc nức nở.
Huyền Long phải mất một lúc để cô khóc cuối cùng thì cô cũng chịu buông hắn ra.
"Thật nhờn... Ta lại gặp ngươi trong hoàn cảnh này..."
Huyền Long nhẹn nhàng đặt Ninh Tâm Nhi dựa vào một góc cây.
Nhưng ngây lập tức cô tóm lấy cổ áo cậu...
Hai môi khóa vào nhau.
Mất một lúc mới chịu nhả ra.
"Huyền Long em yêu anh!"
Ninh Tâm Nhi mạnh dạng nói.
[Grrrrrrrrr! Tức chết Bảo Bảo rồi lại dám làm trò tình tứ trước mặt mình... Amô--- Tại sao ngày càng đông vậy.]
Bỏ qua sự cằn nhằn của Tiểu Nguyệt, Huyền Long chỉ đưa đôi mắt nhìn cô hắn nhẹn nhàng nở nụ cười.
"Vậy sao...?"
"Đúng vậy. Em yêu anh, rất yêu anh!"
Ninh Tâm Nhi đôi má ửng đỏ, sau 2 năm cô lại trở nên quật cường mạnh mẽ bây giờ thì cô không ngại mà cho Huyền Long biết cảm xúc của mình.
"Theo ta sẽ khổ ngươi chịu được không?"
"Chỉ cần có ngươi đau ta cũng theo."
"Vậy nếu phải rời khỏi gia đình ngươi thì sao?"
"Ta không muốn quay về nửa cha ta muốn ta lấy một kẻ ta không yêu, ta chỉ yêu ngươi thôi..."
"Được thôi, nhưng ta nói trước tới lúc đó đừng có mà đồi về đấy."
Ninh Tâm Nhi lần nữa ôm lấy Huyền Long, hôm nay có lẽ là ngày cô vui nhất.
Nhưng Huyền Long lúc này lại thấy có gì đó thiếu thiếu...
"Này, Tâm Nhi sao chỉ mình ngươi những người khác đâu..."
Ninh Tâm Nhi mặt tối sầm lại, cô biết Huyền Long không hỏi đồng đội cô cái hắn hỏi là Đường Tiểu Ngạo và Mục Thanh Hạ....
Nghe tới đây từng giọt nước mắt cô lại rơi, cô run rẩy giọng run run.
"Lý Bằng... Bình Hoàng Sơn...Kim Như... Tiểu Ngạo... Họ, họ..."
Thấy Ninh Tâm Nhi lấp bắp Huyền Long cảm thấy có chút không tốt.
"....Chết cả r..."
Ninh Tâm Nhi đau khổ nói.
Huyền Long mặt tối sầm lại, rồi mặt đất như run chuyển, hồn thú xung quanh chạy tán loạt một đợt tử khí cao ngút trời.
"LÀ KẺ NÀO?"
Đôi mắt Ninh Tâm Nhi mở to ra, lần đầu cô thấy Huyền Long tức giận như vậy.
Từ từ kẻ lại câu chuyện khi mặt Huyền Long giờ đây lạnh không thể lạnh hơn, đôi mắt này đã hóa đen đồng tử hóa đỏ hắn giờ đây khác nào quỷ dữ.
Tất cả xảy ra khi chiến tranh bùng nổ, tất học sinh đều nghĩ học nhóm của Ninh Tâm Nhi thì lại theo Cao Phong ra chiến trường.
Ngay trận chiến đầu tiên của ba nước quân họ động độ một Đấu La mang tên Bất Quân, Cao Phong bị đánh trọng thương gì bảo vệ hắn... Đám người Ninh Tâm Nhi chỉ còn cô, Mục Thanh Hạ và Mục Thanh Phượng sóng sót... Cao Phong vẫn chưa tỉnh.
Huyền Long nở nụ cười đau đớn...
"Ha ha ha ha ha ha...."
Ngây thơ... Ngây thơ, tất cả đầu tại ta... Con đường ta định sẵn cô độc... Cả giác kẻ quen chết thật khó chịu làm sao... Ha ha ha!
Huyền Long ngước mặt lên trời cười lớn.
"MIA!"
Huyền Long một câu ngay lập tức từ hư không Mia hiện ra khụy một gói thân cô lúc này vậy mà run rẩy, cô cảm nhận được chết chóc.
"3 Ngày... Đem đầu kẻ tên Bất Quân về đây, Gia đình, gia tộc hắn nhổ cả góc lên cho ta!"
Huyền Long từ trên nhìn xuống đôi mắt hắn lúc này đỏ ngầu đáng sợ vô cùng.
"T-Thuộc...Hạ Rõ Rồi!!"
Mia trong thoáng đã thấy ánh mắt đó, ánh mắt của vực sâu tâm tối người cô tim cô nó đang đấu tranh dành sự sống.
Ngay lập tức cô biến mất trong hư không.
Cậu lấy một chút bình tĩnh nhìn Ninh Tâm Nhi, đôi mắt cô đang lo lắng nhìn Huyền Long.
"Đừng Lo..."
Huyền Long nâng cái cầm ngọc của cô hôn nhẹn môi, lúc này cô từ từ biến mất.
Giải thích cho cô ấy... Làm loạn thì cứ xác định đi.
[R-Rõ rồi...]
Thậm chí giọng Tiểu Nguyệt lúc này cũng run run sợ hãi.
"Yue."
"Có thuộc hạ!"
"Kế hoặc tới đâu?"
"Chỉ đợi 5 ngày sau có thể hành động."
Yue cúi đầu thật sâu lúc này cô thả mạnh cũng không dám.
Ba 5 ngày nữa, Ba người các ngươi đợi lĩnh mệnh đi!
Huyền Long đưa đôi mắt nhì bầu trời...
...........................................................................
Mia lúc này chạy như điên tóc độ cô thì khỏi bàn không phải thứ nhìn được, cô lúc này sợ hãi vô cùng chỉ một ánh nhìn khiến cô gần như đã chết một lần...
"Chủ nhân ngài thật tuyệt vời~"
Mia khuôn mặt đỏ hồng hét lên trong hưng phấn, hơi thở thậm chí gấp.
Đây đến doanh trại của Quân Thiên Đấu Đế quốc không xa với tốc độ của cô thì 2 giờ là tới.
.....
Rất nhanh cô liền tới nơi, bất ngờ xuất hiện trước mặt một tên lính.
Tên lính chưa kịp phản ứng thì một bàn tay túm lấy đầu hắn, một loạt kí ức bị rút lấy.
Nheo đôi mặt khuôn mặt không hài lòng cô bóp bụp cái đầu tên lính nát như bóp quả dưa hấu.
Không có thông tin cô tìm kiếm ngay lập tức biến mất thoát ẩn thoát hiện, trong đêm không biết có bao nhiêu kẻ bị cô bóp nát đầu.
Cuối cùng thì cô cũng tìm ra địa điểm.
Một túp liều lớn được vựng tạm nằm giữa trung tâm của Đại Đội 26, một tên trung niên tóc ngắn cáo đang năm cóc rượu uống.
Đèn trong phòng hơi động tên này ngay lập tức nhíu mày đưa đôi mắt nhìn ra cửa.
Mia chiếc kimono đen viền áo màu vàng tay cầm chiếc quạt sắt màu đen, từ từ bước vào.
Kẻ này ngay lập tức bật dậy nhưng hắn không cảm nhận thấy tay mình nữa gì đầu hắn đã lìa khỏi xác từ lâu.
"Một đấu la kiến cỏ mà dáng chọc giận chủ nhân ta ngươi đáng chết vạn lần."
Mia nhìn một linh hồn đang lơ lửng đưa tay bóp nát linh hồn, cô chưa hả giận nâng nhẹn cây quạt thần hình không đầu bị trảm thành ngàn mảnh.
....
Chỉ một ngày sao, Cả tộc và gia đình kẻ này toàn bộ bị Mia cắt đầu, trên dưới 3000 người không ai sống soát, những kẻ có quan hệ buôn bán qua lại cũng bị Mia giết sạch tổng cổng hơn 6000 người.
Mia hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong hai ngày đem đầu tên Bất Quân về cho Huyền Long.
Cầm cái đầu trên tay Huyền Long cao mày cơn giận càng tăng bóp nát cái đầu.
"Bạch Thiên Long! Ngươi và cả đất nước của ngươi đợi đấy cho ta!"
............................................................................
Trước đại chiến một ngày.
Trong túp liều lớn Mục Thanh Hạ đang xem tấm bản đồ chiến trận mai có thể là trận chiến quyết định cô thân là chỉ huy một Đại Binh Đoàn cô sao có thể ngủ được.
Nghe thấy tiếng bước chân Mục Thanh Hạ cao mày.
"Ta Hoàng Tử nói ngươi đừng tìm..."
Mục Thanh Hạ có hôn ước với hoàng tử dù chiến tranh nhưng tên này dẫn bám dính cô khó chịu vô cùng, cô bao giờ lại thích kẻ yếu hơn mình, tên này không những bất tài vô dụng mà còn ghê tởm hắn thế thiếp đầy cung mà dẫn bám lấy cô.
Nhưng khi cô ngước mắt nhìn thì...
Trợn tròn mở to khéo mắt vật mà có chút cay.
"Huyền Long!"
Cô không ngần ngại mà lao tới ôm hắn, kẻ mà cô ngày trong đêm nhớ, kẻ mà đời này cô chỉ yêu mình hắn.
Đưa nhẹn tay vuốt máy tóc mượt của cô.
"Ngươi có muốn bỏ tất cả theo ta không."
Huyền Long nói, hắn đã mất Đường Tiểu Ngạo kẻ mà hắn chính tay huấn luyện chỉ dạy, đáng hay không đáng hắn cũng được nữa chữ Thầy nhưng Hắn đã chết, Huyền Long không muốn mất kẻ nào nửa.
Mục Thanh Hạ to tròn đôi mắt cô nép vào ngực hắn cảm nhận nhịp tim hắn, hơi ấm của hắn, đây chính là kẻ có thể khiến cô buông bỏ tất cả thậm chí cả gia đình...
"Em đồng ý, em nguyện theo anh tới tận cùng địa ngục."
Mục Thanh Hạ giọng hạnh phúc nói.
"Được."
Huyền Long hôn lấy cô đúng cái cách mà hắn hôn Ninh Tâm Nhi rồi cô cũng dần biến mất.
Lúc này Yue bất ngờ xuất hiện hiện khụy gói trước mặt hắn.
"Chủ nhân..."
"Lấy đầu tên Hoàng Tử đó về cho ta."
"Thuộc hạ rõ rồi."
Yue biến mất.
Huyền Long đưa ánh mắt về phía cửa.
"Ngươi định đứng đó tới bao giờ?"
"Thiệt tình, bị phát hiện rồi."
Mục Thanh Phượng từ đầu đã ở đây khi thấy Huyền Long cô đã cố tình lẫn đi.
"Ngươi ở đây thì đỡ ta phải tìm... Có theo ta không?"
Huyền Long đi đến đối diện Mục Thanh Phượng.
"Ta không biết ngươi làm gì em gái ta nhưng ta biết ngươi không hại nó... Nhưng liệu ngươi có thể bảo vệ nó?"
Huyền Long tay nâng cái cầm Mục Thanh Phượng hắn vậy