Thấp thoáng đằng xa có một người một ngựa nhìn về hướng phủ đô hộ Tây An, bóng người kéo một vệt dài trông nom to lớn nhưng có vẻ mờ mờ ảo ảo bởi lẽ mặt trời đã khuất dần đi về phía sau núi.
“Tiếng trống giương lên rồi à!”
Không ai khác chính là Tần Quân, hắn đang chờ, hắn cũng không biết hắn đang làm gì, những câu hỏi liên tục đặt ra, liệu rằng hắn có lợi thế gì để thay đổi quỹ đạo cũ, hoặc chính hắn cũng phải bất lực.
Phải đưa ra sự lựa chọn, một là cứu Hách Thất, hai là bỏ mặc, cả hai sự lựa chọn đều có sự đánh đổi riêng của nó.
Có đôi khi hắn cũng muốn cùng Tiểu Phong, rong ngựa tìm kiếm lều của Đại Thiền Vu, không nhờ tới sự giúp đỡ của Lý Thừa Ngân, như thế thì thật hoàn hảo, làm một việc mà trong quỹ đạo không có.
Nhưng tìm lều của Đại Thiền Vu ư, đến bao giờ, tìm ở đâu, liệu lúc đó Hách Thất có bị bắt?
Ầm ầm!!
Chẳng mấy chốc thấp thoáng một Thiên phu trưởng dẫn theo hai ngàn binh lính nhanh chóng lao ra khỏi cửa thành, theo cùng là cả Lý Thừa Ngân và Tiểu Phong.
(Thiên phu trưởng: Đây là chức võ quan chỉ huy đơn vị gồm một ngàn quân.
Ngày xưa người ta chia quân đội thành những đơn vị 10 người, 50 người, 100 người, 1 nghìn người, 1 vạn người và tương ứng có các chức vụ Thập phu trưởng, Ngũ thập phu trưởng, Bách phu trưởng, Thiên phu trưởng, Vạn phu trưởng.)
Chốc chốc sau, chi quân đội ngay lập tức xuất hiện trước mặt Tần Quân, Tiểu Phong thấy hắn hô lên vui vẻ:
“Sư phụ, chúng ta cùng đi cứu Hách Thất thôi.”
Tần Quân nhìn thoáng qua Lý Thừa Ngân, sau đó cũng dẫn ngựa đi theo.
Vừa lao đi, Tần Quân cũng liếc thoảng qua quân đội Lễ Triều, cũng là quân Trung Nguyên, bởi ảnh hưởng của nhiều xung đột trong kiếp trước nên thực ra hắn cũng không ưu thích gì Lễ Triều, nhưng phải công nhận quân đội họ mạnh, bằng không cũng sẽ không khiến nhiều nước xung quanh như vậy triều bái.
Nếu quân đội của một nước yếu thì sẽ không thể nào giữ được lãnh thổ vừa lớn, vừa màu mỡ như vậy, sớm đã bị các nước xung quanh coi là miếng bách ngon để cắt xẻ.
Kỷ luật quân đội của Trung Nguyên rất nghiêm ngặt, tuy hành quân trong đêm, song đội ngũ vẫn chỉnh tề, ngoại trừ tiếng vó ngựa hòa lẫn tiếng mai giáp thỉnh thoảng sàn sạt cọ vào nhau vang lên, thêm tiếng bó đuốc phần phật bùng cháy, tuyệt không nghe thấy một âm thanh nào khác.
“Cố Tiểu Ngũ này, chàng nói gì mà lại khiến gã quan đó sai quân đi cứu người chúng ta thế?”
Lý Thừa Ngân nhìn thoáng qua Tần Quân, sau đó cười cười: “Chuyện này không nói với nàng được!”
Tiểu Phong nghe được dẩu môi giận dỗi.
Tần Quân chứng kiến hết thảy những vẫn giữ thái độ trầm mặc, có chăng trong ánh mắt ngày càng lóe lên những tia sáng sắc bén.
“Lúc ta phá vây đi tìm nàng, Hách Thất và mọi người đang chiếm núi đá ở chân núi Thiên Hằng để chống cự.”
Có mục tiêu, đoàn quân tăng tốc tiến nhanh hơn, chẳng mấy chốc mà thấp thoáng thấy được quân Nguyệt Thị.
Phải nói Lý Thừa Ngân tài giỏi, quân Nguyệt Thị đầy cảnh giác hỏi quân Trung Nguyên tại sao dẫn binh vào lãnh thổ Sóc Bác họ, thì hắn bảo với quân Nguyệt Thị rằng đang hộ tống công chúa Tây Lương về, tiện đường đi ngang qua, rồi bảo họ không cần hoảng loạn, Lễ Triều quyết không xâm phạm lãnh địa Nguyệt Thị.
Đương lúc đôi bên giằng co với nhau, Thiên Phu Trưởng phía Lễ Triều ngấm ngầm dẫn một ngàn khinh kỵ đánh bọc sườn từ phía sau, khiến quân Nguyệt Thị không kịp trở tay.
Đợi quân Sóc Bác thức tỉnh, thì quân tiên phong đối diện đã bắt đầu đột kích.
Trận chiến này có thắng cũng chẳng lấy làm lạ, quân Nguyệt Thị thua to, gần như không một kẻ nào thoát