Sông Quên?
Lần đầu tiên Tần Quân chăm chú dõi theo từng cử động của Thiết Đạt Nhĩ Vương, thời gian thật sự là kẻ thù của mọi người, có những lúc Tần Quân cứ ngỡ dáng vẻ của ông sẽ mãi như vậy, một nét uy nghiêm hào hùng của bậc đại trượng phu.
Cơn ho hành hạ khiến ông có những nỗi đau kéo dài không dứt, có lẽ đau đớn hơn là sự lụi tàn của một đế chế từng đứng đầu thảo nguyên chăng?
Từ nghèo sang giàu thì dễ dàng, nhưng từ giàu sang nghèo mới khó, sau cùng thì leo càng cao ngã càng đau nhỉ?
Có lẽ chính ông cũng không nhận ra, những dòng ký ức của ông đã dần trở nên đã dần trở nên lẫn lộn giữa hiện thực và quá khứ, có lúc minh mẫn, có lúc lẩm cẩm.
Bậc anh hùng như ông đáng lẽ ra nên chôn thây ở nơi sa trường, chứ không thể nào trở thành một ông già cố kéo dài hơi tàn như thế này, như thế thì sống còn không bằng chết, nhưng ông không thể chết, ông là nơi ký thác niềm hy vọng của những người còn sống sót.
Những cơn gió thổi qua dữ dội, cái lạnh của nơi này khiến người ta rét căm.
Sông Quên, có sông Quên thật sao?
Ở Tây Vực có 1 truyền thuyết, truyền thuyết kể chỉ cần nhảy xuống sông Quên, là con người ta sẽ quên đi tất cả phiền muộn chốn nhân gian, thay da đổi thịt, làm lại cuộc đời.
Sau cùng, chưa ai có thể sống sót trở về từ sông Quên…
Nếu Tiểu Phong muốn đi tìm hắn, nàng sẽ đi tìm sông Quên ư?
Có lẽ ký ức của Đại Thiền Vu đang trở lại với nhưng năm tháng trước, năm tháng của những ngày bình yên.
Có lẽ như vậy cũng tốt.
Lúc Tần Quân rời đi, chẳng ai biết, chỉ có những cơn gió làm bạn với hắn, theo tiễn hắn trên chặng đường dài.
Nhìn về hướng xa xăm.
Ngoài Đột Quyết, nơi Tiểu Phong có thể đi, có lẽ chỉ còn có mỗi nơi đó thôi… Tây Lương.
Ngựa phi ngàn dặm, ắt phải có chỗ mệt mỏi.
Có lẽ đã đến lúc phải kết thúc.
Trước khi đi, Tần Quân rẽ ngựa sang một bên đường nhỏ, ở nơi đấy có một ngôi mộ được đắp lên.
Tần Quân xuống ngựa đi từng bước nhỏ, rồi quỳ sập xuống.
“Huynh đệ, không say không về.”
Tần Quân vội ngẩng đầu lên, nhìn ngó xung quanh, nhưng chẳng nhìn thấy ai cả.
“Huynh đệ, ta ủng hộ ngươi.”
Nước mắt lăn dài trên khóe mắt Tần Quân.
Hắn vội vàng chạy lại lấy một bình rượu trên lưng, và lấy thêm hai cái chén lớn.
Chạy lại trước mộ, hắn đổ rượu đầy chén lớn, đổ đến mức mặc dù chén đã đầy hắn vẫn không ngừng, rượu tràn ra rơi đổ đầy dưới đất.
Nỗi bi ai của người bình thường, nhưng lại là niềm kiêu hãnh của người lính, xác bị trôn thây nơi sa trường.
Dĩ nhiên Tần Quân biết đây chỉ là ngôi mộ trống, xác của Hách Thất đã phải bỏ lại nơi sa trường.
Tần Quân lấy con dao mà Tiểu Phong tặng ra khỏi ngực, sau đó sẹc qua, cứa mạnh vào lòng bàn tay, máu đổ ra chảy vào