“Thế giới này mặc ngươi tung hoành...
...!Ta chỉ lấy đi cô ấy.”
Đằng sau lều trại là một khung cảnh trống không, ngọn lửa đã thiêu hủy đi tất cả.
Những giọng nói vang lên trong đầu Lý Thừa Ngân, những hình ảnh không ngừng chớp hiện.
“Vậy chàng gom đủ 100 con đom đóm cho ta, ta mới bằng lòng lấy chàng.”
“A!!”
Lý Thừa Ngân điên cuồng hét lên, sau đó lao vào lật tung mọi thứ trong đống tro tàn.
Bùi Chiếu vội vàng tiến đến ôm chặt lấy Lý Thừa Ngân.
“Thái tử, mong người hãy bình tĩnh lại!”
Lý Thừa Ngân gục xuống, cơn đau đầu dữ dội, có điều gì lóe lên trong đầu như hắn đã đánh mất thứ gì, lần trước hắn đã đánh mất, lần này hắn lại tiếp tục đánh mất, như một vòng lặp không có hồi kết.
Hình như hắn nhìn thấy bóng lưng ai đó đang đứng trên đợi trên cồn cát, là một cô gái.
Nàng mặc trên mình bộ váy cưới của người Đột Quyết, trên tay cầm dây lưng của nàng.
Nghi thức hôn lễ của Đột Quyết, tân lang tân nương trao nhau dây đeo lưng để kết thúc buổi lễ.
Hai người chính thức trở thành vợ chồng dưới sự chứng kiến của thần linh.
Nàng đang ngóng trông tân lang của nàng gỡ dây lưng của chàng xuống trao cho nàng, thế mà một lần lỡ...!đã lỡ cả đời.
Nàng quay đầu lại, mặc dù đã cố mở mắt hết cỡ, nhưng gương mặt nàng vẫn cứ mơ hồ, không thể nào nhìn rõ.
Thế rồi hắn nghe thấy giọng nói của nàng cất lên.
“Muôn đời muôn kiếp, rồi mãi mãi về sau ta sẽ quên được chàng!”
...
“Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, ngắm nhìn ánh trăng.
Ô… thì ra không phải nó đang ngắm trăng, mà đang đợi cô nương chăn cừu trở về… Có con cáo nhỏ ngồi trên cồn cát, ngồi trên cồn cát, sưởi nắng… Ô… thì ra không phải nó đang sưởi nắng, mà đang đợi cô nương cưỡi ngựa đi qua...!”
“Khó nghe thế! Đổi bài khác đi!”
“Nhưng ta chỉ biết mỗi bài này…”
...
“Nàng đã thực sự quên ta rồi ư?”
...
Ngọn lửa hừng hực đang cháy bên ngoài, hơi nóng tỏa ra áp thẳng vào mặt khiến mặt hắn đỏ rực.
“Hệ thống, nếu muốn đem theo một người rời khỏi vị diện này, cần mất bao nhiêu điểm cướp đoạt?”
Tần Quân quay sang nhìn về phía cô gái nhỏ nhắn đang bám lấy áo hắn, mặc kệ ngọn lửa ngoài kia đang bốc lên điên cuồng, nàng vẫn không hề lo lắng, trái lại ánh mắt ánh lên vẻ kiên cường.
Lại ngó sang, một cô nàng, nàng giống như một con chim non nhưng lại không hề yếu đuối chút nào, nàng là A Độ, chỉ mới một thời gian, nàng đã phải trải qua không biết bao nhiêu là thứ chuyện trên đời.
Nàng, cả Tiểu Phong nữa, những cô gái ở tuổi 15, không đáng phải chịu những điều như thế.
“Nếu chủ nhân muốn dẫn theo một người rời khỏi vị diện này, cần mất 2000 điểm cướp đoạt, cảnh báo: Chỉ có thể dẫn theo bạn lữ của chủ nhân đi xuyên qua vị diện.”
Ánh mắt Tần Quân trở nên phức tạp.
2000 điểm cướp đoạt...!hắn chỉ đủ để dần theo một người rời khỏi đây.
Mà cho dù hắn có đủ điểm cướp đoạt, hắn cũng không thể đưa A Độ theo, bởi lẽ...
Chẳng lẽ hắn phải bỏ A Độ lại sao?
Đối với Lý Thừa Ngân, A Độ chẳng hề có chút giá trị lợi dụng nào, nếu bỏ nàng lại, e rằng nàng sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Ngọn lửa ngoài kia càng cháy càng mạnh khiến hắn không còn kịp thời gian để suy nghĩ.
“Phải làm thế nào để ta có thể dẫn A Độ theo?”
Tần Quân lẩm